Vô Thượng Thần Đế

Chương 1135: Thủy Thần Cung (1)

Mục Vân mặc dù cũng là Sinh Tử cảnh nhất trọng, thế nhưng thủ đoạn lại không ít.
Nếu không, Luân Vô Thường cho dù trọng thương cũng không có khả năng ngã xuống trong tay Mục Vân.
- Sáu người!
Nhìn sáu người vây quanh mình, Mục Vân mỉm cười, trong mắt đều là vẻ âm hiểm.
- Ngũ nguyên chi long!
Quát khẽ một tiếng, năm đầu nguyên long xuất hiện quanh người Mục Vân, ngũ nguyên chi long thân dài ngàn mét, điên cuồng gầm thét.
Mà giờ khắc này, trên người ngũ nguyên chi long, năm Khốn Thiên Tỏa một mực quấn quanh.
Dư thừa Ngũ Hành Nguyên lực phối hợp với Khốn Thiên Tỏa cường đại, uy lực không gì sánh được.
Ngũ nguyên chi long lúc đầu tiến hóa đến giai đoạn thứ hai, lực lượng cùng bộc phát đã rất cường đại, giờ phút này lại thêm Khốn Thiên Tỏa ra oai, càng làm thiên địa biến sắc.
Đây chính là diệu dụng của ngũ nguyên chi long.
Khốn Thiên Tỏa, phân phối bên trên lực lượng năm nguyên, mỗi một nguyên có một tác dụng cường đại.
Hỏa nguyên thiêu đốt lên Khốn Thiên Tỏa, khiến cho lực lượng Khốn Thiên Tỏa có thể tăng vọt, khí tức hỏa diễm dư thừa gia trì lấy khí tức cực nóng của Khốn Thiên Tỏa.
Kim nguyên để cho Khốn Thiên Tỏa mang theo lực trùng kích cường đại, thế không thể đỡ.
Thổ nguyên thì mang theo lực phòng ngự cuồng gào.
Ngũ nguyên lực lượng không giống nhau.
cự Long ngàn mét gầm thét, trong khoảnh khắc lao thẳng tới sáu người.
Mục Vân càng xuất kiếm mà ra, lao thẳng tới một người bên trong sáu người.
Dùng thực lực hắn hiện nay, tam thể hộ thân gia trì phòng ngự, lại phối hợp long hóa chi thân cùng với Cửu Nguyên Diệt Tiên Chưởng, Phong Linh Đỉnh các loại pháp bảo, có thể bộc phát thực lực còn cao mình hơn cường giả cảnh giới Sinh Tử cảnh nhị trọng không ít.
Không cần bao lâu, sáu bóng người hoàn toàn tán loạn, tất cả đều bỏ mình.
Sáu người, căn bản không phải đối thủ của Mục Vân.
Thu hồi năm Khốn Thiên Tỏa, Mục Vân nhìn phía trên.
Minh Nguyệt Tâm cùng Luân Nhiên giao thủ đã càng ngày càng nghiêm trọng.
Giữa hai người, tựa hồ càng đánh càng tạo ra hỏa khí, mỗi người càng sử xuất thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, không thể không khiến Mục Vân cảm thán, hai người này quả nhiên không hổ đến từ tiểu thế giới xếp hạng thứ ba, thứ tư, nội tình thâm hậu, không phải giỡn chơi.
- Mục Vân, ngươi tại nơi này.
Mục Vân ngừng chân quan sát, vừa muốn rút lui, một tiếng kêu đột nhiên vang lên.
Người tới một thân kình phục màu lửa hồng, tóc dài rối tung, nói chuyện cho người ta cảm giác mang theo một cỗ hỏa khí đập vào mặt.
Chính là Chu Tước cung Tước Anh của Tứ Phương tiểu thế giới.
Một trái một phải, mỗi người bên cạnh Huyền Sắc của Huyền Vũ môn và Thanh Nghịch Thiên của Thanh Long tông.
Sau lưng thưa thớt mười mấy người đi theo, nhìn Mục Vân, trong mắt mang theo tức giận.
- Nguyên lai là ngươi!
Nhìn người tới, Mục Vân khẽ mỉm cười:
- Các vị, hồi lâu không thấy, mạnh khỏe chứ?
- Đánh rắm!
Tước Anh nhìn Mục Vân, hừ lạnh nói:
- Bản cô nương đang muốn tìm ngươi, ngươi ở nơi này, vừa hay, chuẩn bị chịu chết đi!
- Chậm đã!
Chỉ là đột nhiên, Mục Vân lại mở lời:
- Các ngươi không thể giết ta!
- Ừm?
- Các ngươi chẳng lẽ không thấy được, hai người bọn họ vì tranh đoạt mệnh của ta mà chém giết? Mệnh của ta là của một trong hai người bọn họ, các ngươi giết ta, sợ rằng hai người bọn họ sẽ xông lên đến xoắn nát các ngươi.
- Không thể giết ngươi?
Tước Anh ha ha cười nói:
- Mục Vân, ngươi quá đề cao mình, không giết ngươi, ta có thể phế bỏ ngươi, giao cho hai người bọn hắn xử trí.
Tước Anh vừa dứt lời, sải bước ra.
Oanh...
Trong khoảnh khắc, từng tiếng oanh minh vang lên, phía sau Tước Anh, một hư ảnh Chu Tước tiên thú xuất hiện.
Hư ảnh cao hơn trăm mét, uy vũ bất phàm, khanh khanh tiếng hót làm cho lòng người trí đều cảm giác bị tàn phá.
Cùng lúc đó, Thanh Nghịch Thiên cùng Huyền Sắc hai người cũng xuất thủ.
Hai người bọn họ tựa hồ cảm giác được Mục Vân có thủ đoạn rất quỷ dị.
Nếu như để Mục Vân không cẩn thận trốn, vậy bọn hắn quả nhiên mất mặt lớn.
Bước ra một bước, ba thân ảnh từ bốn phương tám hướng vây quanh Mục Vân.
Dưới tình huống bực này, Mục Vân căn bản không có đường thối lui.
Nhưng ngay tại giờ phút này, giữa không trung phía trên, Minh Nguyệt Tâm và Luân Nhiên trong lúc giao thủ, một tiếng tê tê đột nhiên vang lên, ngay sau đó, chính là tiếng kêu rên thống khổ của Minh Nguyệt Tâm.
Trong chốc lát, một thân ảnh mang theo khí thế áp bách mạnh mẽ đầy trời từ bên trên rơi xuống.
Bỗng nhiên, Huyền Sắc, Thanh Nghịch Thiên, Tước Anh ba người bất đắc dĩ đành phải thối lui.
Một bóng người xinh đẹp lại thẳng tắp đánh tới hướng Mục Vân.
Mục Vân ngược lại muốn thối lui, thế nhưng thân ảnh kia nện xuống quá nhanh, hắn căn bản không có thối lui.
Một tiếng “bang” vang lên, Minh Nguyệt Tâm rơi xuống trong ngực Mục Vân.
- Bắt bọn hắn lại!
Ngay tại giờ phút này, Luân Nhiên từ trên trời giáng xuống, quát to một tiếng.
Mà bên người Luân Nhiên, một thân ảnh ngạo nghễ đứng thẳng, toàn thân áo đen, toàn thân bao phủ phía dưới hắc bào, trong tay áo dài hắc bào, một đầu rắn đang phun lưỡi, khóe miệng mang theo máu tươi.
Nhìn về phía sắc mặt Minh Nguyệt Tâm đang đen nhánh, Mục Vân chỗ nào còn không rõ.
Nhất định là trong lúc Minh Nguyệt Tâm và Luân Nhiên giao thủ, người này đột nhiên xuất hiện hạ sát thủ.
- Luân Nhiên, không nghĩ tới ngươi hèn hạ như thế.
Sắc mặt Minh Nguyệt Tâm mang theo màu lam, khóe miệng chảy ra máu tươi đen nhánh.
- Hừ, Minh Nguyệt Tâm, nguyên lai tấm thân xử nữ của ngươi cũng không có bị phá ra, ha ha... Như thế rất tốt, như thế rất tốt, Minh Nguyệt Tâm ngươi nhất định là nữ nhân của Luân Nhiên ta.
Nghe đến lời này, Mục Vân lại kỳ quái, Luân Nhiên này làm sao biết?
Chỉ là giờ khắc này đã không cho phép hắn suy nghĩ nhiều.
Minh Nguyệt Tâm chịu không được, hai người đều sẽ chết, Luân Nhiên lại thêm người áo đen đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn kia, còn có người Tứ Phương tiểu thế giới, hắn, căn bản không chống đỡ được.
- Nắm chặt ta!
- Cái gì?
Nghe được Minh Nguyệt Tâm đột nhiên mở miệng, Mục Vân khó hiểu hỏi lại.
- Ta bảo ngươi nắm chặt ta!
Minh Nguyệt Tâm trừng Mục Vân, trong mắt đầy vẻ kiên quyết.
- Ta hứa qua không giết ngươi, bất quá bây giờ, ngươi ta đi cùng một con đường, ta chết rồi, ngươi cũng sẽ chết, cho nên...
Minh Nguyệt Tâm vừa dứt lời, nắm chắc Mục Vân cánh tay.
Phù phù một tiếng vang lên, hai thân ảnh lẻn vào dưới nước, biến mất không thấy gì nữa.
- Đuổi theo!
Thấy cảnh này, Luân Nhiên làm sao có thể để Minh Nguyệt Tâm tránh thoát.
- Luân thiếu gia!
Hắc y nhân toàn thân bao phủ phía dưới hắc bào, trong tay áo thoát ra một đầu rắn chính là Hắc Đái Ngọc của Ngũ Độc tiểu thế giới.
Lúc này, Hắc Đái Ngọc mở lời:
- Luân thiếu gia, việc này, còn cần mau chóng, Minh Nguyệt Tâm bị Tiểu Hắc của ta cắn trúng, độc tố trong cơ thể Tiểu Hắc mang theo tác dụng gợi tình cường đại, Minh Nguyệt Tâm tuyệt đối nhịn không được.
- Cho nên, ngươi tốt nhất hiện tại tìm tới nàng, cam đoan nàng đối với ngươi nói gì nghe nấy, ngươi muốn thế nào, thì thế đó!
Hắc Đái Ngọc ha ha cười nói.
- Tốt!
Luân Nhiên khẽ nói:
- Hai người này nguyên lai cũng không có làm chuyện nam nữ, Minh Nguyệt Tâm kia vẫn là xử nữ, ta sẽ có biện pháp để nàng ngoan ngoãn nghe ta, trở thành dâm phụ dưới hông ta, đến thời điểm đó Thánh Quang tiểu thế giới cũng sẽ thuộc về Luân Nhiên ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận