Vô Thượng Thần Đế

Chương 1752: Cửu Thiên Đoạt Linh Đan

Thấy cảnh này, mấy người xung quanh đều lộ ra khuôn mặt dữ tợn, hận không thể giết Mục Vân.
Diệu Thiến càng cảm thấy đắng chát.
Mục Vân bảy ngày trước nói cho bọn hắn, chỉ có khi còn thừa bảy người, bọn hắn mới có thể chạy khỏi nơi này.
Cho nên bọn hắn không ngừng đánh giết, muốn tiết chế.
Thế nhưng tối hậu quan đầu, bảy ngày thời gian đã đến, bọn hắn còn thừa lại tám người chưa chết.
Nhưng trận pháp đã bị phá.
Bọn hắn đi ra, mà còn là lông tóc không tổn thương gì.
Cho tới giờ khắc này bọn hắn mới biết, bản thân bị trêu đùa.
Trận pháp này chỉ vây khốn bọn hắn bảy ngày thời gian, cũng không cần chỉ còn lại bảy người thì có thể phá giải.
Độc Vạn Sơn và Diệu Thiến thẹn quá hoá giận.
Bọn hắn cơ hồ hoài nghi Mục Vân một lần lại một lần, khó khăn lựa chọn tin tưởng Mục Vân một lần, nhưng lại không nghĩ tới, thế mà bị Mục Vân lừa gạt.
Đây quả thực là vô cùng nhục nhã.
Mà lại quan trọng hơn là, hiện tại bọn hắn càng làm cho mấy người còn thừa phẫn hận hai người bọn hắn.
Nếu như không phải hai người bọn họ người tin tưởng Mục Vân, mọi người có thể sẽ không chém giết, sẽ không phải chết chín người.
Mà tám người bọn hắn hiện tại cũng là khí tức hỗn loạn, thực lực rất kém cỏi.
- Mục Vân này, nếu để cho ta gặp được hắn, ta nhất định để hắn chết không có chỗ chôn, mọi người hiện tại vẫn là trước khôi phục một ít thực lực đi.
Độc Vạn Sơn oán hận nói.
- Khôi phục thực lực?
Giọng nói lạnh lùng vang lên.
- Ta cảm giác, không bằng... Hiện tại đến giết ta đi?
Tiếng nói lạnh lùng vang lên, hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trở lại nhìn phía sau lại phát hiện, Mục Vân đang đứng sau lưng bọn hắn.
- Mục Vân!
Nhìn thấy Mục Vân xuất hiện, trong mắt hai người đầy rung động.
Gia hỏa này bảy ngày qua thế mà vẫn ở đây không đi.
Không đi thì thôi, hiện tại, thế mà còn đứng ở sau lưng bọn hắn, chuẩn bị cho bọn hắn một kinh hỉ?
- Ngươi không đi?
- Ta làm gì đi?
Mục Vân khẽ cười nói:
- Ta biết các ngươi ra, cố ý ở ngoài này nghênh đón các ngươi, nếu không... Thế nào xứng đáng các ngươi năm đó tôi luyện ta?
Nghe đến lời này, trong lòng Độc Vạn Sơn lộp bộp một tiếng.
Hắn biết không ổn.
Cùng Mục Vân đánh nhau bao nhiêu lần, gia hỏa này xưa nay sẽ không làm chuyện gì mình không có nắm chắc.
Hắn hiện tại không đi, vậy đã nói rõ, gia hỏa này... Đã có lòng tin tuyệt đối có thể đánh bại bọn hắn.
Nhìn đến đây, Độc Vạn Sơn cùng Diệu Thiến nhìn nhau một cái.
Lần này, sống chết trước mắt.
- Mọi người mau nuốt viên thuốc này vào.
Độc Vạn Sơn giờ phút này lại lấy ra một viên đan dược.
Toàn thân trên dưới đan dược kia đen nhánh một mảnh, lại tản ra mùi thơm nhàn nhạt.
Loại mùi thơm này khiến người cảm giác thể xác tinh thần đều rất thư sướng.
- Đây là... Cửu Thiên Đoạt Linh Đan.
Nhìn đan dược, Diệu Thiến quát:
- Độc Vạn Sơn, ngươi điên rồi, đan dược có thể đề thăng tiềm chất nhân thể, uống vào đúng là có thể thu hoạch được thực lực rất cường đại, nhưng... Tiến cảnh ngày sau tất sẽ dừng lại tại một cảnh giới, vĩnh viễn không có khả năng tiến lên.
- Cửu Thiên Đoạt Linh Đan, đúng là có công hiệu này, thế nhưng mọi người cần phải rõ ràng.
Độc Vạn Sơn quát:
- Mục Vân người này không phải chúng bây giờ ta có thể đối phó.
- Lão phu sao lại sợ tiểu oa nhi này, ta nhìn khí tức hắn cũng không ổn định, cảnh giới thất phẩm Địa Tiên, có thể có năng lực gì?
Lão giả kia quát khẽ một tiếng, bước ra một bước.
Oanh...
Tiếng oanh minh nổ vang, không khí trước người lão giả triệt để nổ bể ra, lao thẳng tới Mục Vân.
Thấy cảnh này, Mục Vân nhất thời rút lui.
- Vạn Thúc Thiên Linh Chỉ.
Đột nhiên, Mục Vân dẫn động lực lượng một đan hoàn nổ tung.
Oanh...
Lực lượng đan hoàn triệt để bạo liệt, trước mặt Mục Vân hiện ra từng dấu tay, giết tới.
Phốc phốc phốc...
Trong nháy mắt, toàn thân cao thấp tên lão giả cảnh giới bát phẩm Địa Tiên nổ bể ra.
Chết đến mức không thể chết thêm.
Thấy cảnh này, bảy người còn thừa trì trệ.
Bát phẩm Địa Tiên.
Mục Vân thế mà đã đến cảnh giới bát phẩm Địa Tiên.
Nhìn thấy Mục Vân đề thăng, đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều khó tin.
- Ngươi... Đến cảnh giới bát phẩm Địa Tiên.
Nhìn Mục Vân, Độc Vạn Sơn run rẩy nói.
- Phải thì như thế nào?
Mục Vân nhìn Độc Vạn Sơn, lại cười lạnh nói:
- Lão độc vật, mấy chục năm trước, ta chưa kịp giết ngươi, nhưng bây giờ... Ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ.
- Ta hẳn phải chết không nghi ngờ? Ngươi nằm mơ đi.
Độc Vạn Sơn cười lạnh một tiếng, há miệng, bỏ một viên Cửu Thiên Đoạt Linh Đan vào miệng, nuốt vào trong bụng.
- Lão phu hôm nay cho dù mạo hiểm cảnh giới đời này lại không tăng lên cũng muốn chém giết ngươi ở đây.
Độc Vạn Sơn vừa dứt lời, trong mắt đầy sát cơ.
Thấy cảnh này, Mục Vân hơi thở ra một hơi.
Mà đổi thành một bên, Diệu Thiến cũng nuốt vào một viên đan dược.
Hai người bọn họ biết rõ Mục Vân khủng bố.
Thời khắc này Mục Vân căn bản không phải bọn hắn có thể trêu chọc.
Hiện tại tốt nhất là nuốt đan dược, dùng tư thái mạnh nhất nghênh chiến Mục Vân, nếu không, chết cũng chỉ có là bọn hắn.
Bọn hắn hiểu rõ điểm này, những người khác không rõ.
Nhưng nhìn thấy lão giả bát phẩm Địa Tiên bỏ mình, năm người khác cũng do dự.
- Các ngươi thích ăn không ăn, ăn, có khả năng liên thủ chém giết Mục Vân, không ăn, chết thì mệnh cũng không có, càng đừng nghĩ ngày sau đề thăng cảnh giới.
Độc Vạn Sơn quát to một tiếng, bước ra một bước, liên hợp Diệu Thiến, giết tới.
Hắn hiện tại là cảnh giới cửu phẩm Địa Tiên, Diệu Thiến cũng là cảnh giới bát phẩm Địa Tiên, lại thêm năm tên đệ tử cảnh giới bát phẩm Địa Tiên liên thủ lại, chém giết Mục Vân, cũng không gì không thể.
Nhìn thấy hai người khẩn trương, năm người khác thực sự nghĩ mãi mà không rõ.
Mục Vân không phải chỉ là cảnh giới bát phẩm Địa Tiên thôi à? Đến mức sợ hãi hắn như thế hả?
Bọn sao hắn lại biết ý nghĩ trong lòng Độc Vạn Sơn giờ khắc này.
Hắn và Diệu Thiến đã được chứng kiến Mục Vân trước kia vượt cấp đánh giết đơn giản như ăn cơm uống nước, cùng giai có thể nói là... Vô địch.
Cho đến ngày nay, Mục Vân đến cảnh giới bát phẩm Địa Tiên, bọn hắn tin tưởng, năng lực này của Mục Vân hẳn là còn bảo tồn.
Cho nên hai người như lâm đại địch.
Năm người khác còn do dự một hồi, vẫn không có nuốt Cửu Thiên Đoạt Linh Đan vào bụng.
Bọn hắn không tin, chỉ là một Mục Vân, cho dù bọn hắn không phải đang ở cấp độ đỉnh phong, thế nhưng muốn chém giết gia hỏa này cũng sẽ không khó khăn.
Dù sao cũng là bảy người đánh một người.
Trong chớp nhoáng, năm người hiện ra hình quạt, khuếch tán giết tới.
Diệu Thiến và Độc Vạn Sơn hai người thì công kích phía trước, sát ý nghiêm nghị.
Nhìn mấy người, Mục Vân mỉm cười.
Lần này hắn ngược lại có thể hảo hảo lĩnh ngộ một chút chiêu kiếm của hắn.
Viêm Minh Kiếm Quyết.
Đáy lòng Mục Vân trầm xuống, một kiếm giết ra.
- Liệt Viêm Phân Phi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận