Vô Thượng Thần Đế

Chương 3981: Đao Phách

Mà lần này tiến vào trong Cổ Đồng Sơn, có ba mươi lăm đệ tử kiệt xuất nhất của các thế lực lớn, tuy nói chết trong tay hắn ba người, bất quá những người khác, rốt cuộc là gì, hắn cũng không biết.
Hơn nữa, một khi nhân mã của các thế lực lớn bị tụ tập lại, cũng là một phiền toái.
- Ừ?
Trong lúc ba người đi tới, phía trước đột nhiên truyền đến từng tiếng hỗn loạn.
- Có tiếng đánh nhau.
Y Duyệt hiện tại nhíu mày, nhìn về phía trước.
- Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, đi thôi!
Lương Văn Tuyên hiện tại bình tĩnh nói.
- Sao?
Chỉ là đột nhiên, ánh mắt Mục Vân chợt lóe.
- Là hắn!
Y Duyệt cùng Lương Văn Tuyên hai người hiện tại sửng sốt.
- Chu Nhạc!
Mục Vân nhìn về phía thân ảnh bị vây công, hơi giật mình.
Lúc trước khi năm người tách ra, Chu Nhạc từng lưu lại một đạo phù ấn, thông báo cho ba người, lúc nguy nan, thông tri cho hắn.
Chỉ riêng điểm này, nếu hiện tại thấy chết không cứu, ngược lại nói không được.
- Chuẩn bị!
Thân ảnh ba người chợt lóe, nhanh chóng tản ra.
Mà hiện tại, phía dưới giao chiến, hơn mười người vây quanh một mình Chu Nhạc.
- Chu Nhạc, chúng ta cũng không khó xử ngươi!
Cầm đầu một người, khí tức Thánh Hoàng cực vị cảnh, giữa hai hàng lông mày mang theo một đạo kiếm ngân, hết sức khủng bố.
- Các ngươi là ai?
- Mặc kệ chúng ta là ai!
Người kia thờ ơ nói:
- Nói cho chúng ta biết, Mục Vân đang ở đâu? Né tránh là không thể tránh được.
- Ngươi rất lợi hại, bất quá một người ngạnh kháng chúng ta, vẫn quá thiểu năng trí tuệ.
Nghe được lời này, sắc mặt Chu Nhạc lạnh lẽo.
- Ta không biết họ đang ở đâu!
Chu Nhạc trầm giọng quát:
- Hơn nữa cho dù biết, ta cũng sẽ không nói cho các ngươi biết.
- Khi nhục đệ tử Tiêu Dao Sơn ta, các ngươi rất lợi hại, nhưng rời khỏi Cổ Đồng Sơn, cẩn thận tông môn không bảo toàn.
Trong mắt Chu Nhạc ẩn chứa sát khí.
- Phải không?
Nam tử mặt mang vết kiếm kia hờ hững nói:
- Ngươi chết ở chỗ này, cũng sẽ không có người biết là ai làm, loại uy hiếp này, cứ nói ít hai câu đi.
- Đáng giận!
Chu Nhạc hiện tại tức giận không thôi.
Những người này, bất quá chỉ là một đám tán binh, nhưng liên hợp cùng một chỗ, phối hợp có chút ăn ý, một mình hắn, chung quy thế đơn lực bạc.
- Khi nhục đệ tử Tiêu Dao Sơn ta, thật đúng là đủ uy phong, bất quá cẩn thận, ở trong Cổ Đồng Sơn này, đầu sẽ không giữ được.
Một tiếng cười khẽ vang lên.
Ầm...
Ầm...
Nhất thời, hai bên trái phải, tiếng nổ vang lên, Y Duyệt cùng Lương Văn Tuyên hai người, dĩ nhiên giết ra.
Mà phía sau nam tử đầu lĩnh, thân ảnh Mục Vân, tựa như quỷ mị xuất hiện, một quyền đánh xuống.
Đông!
Tiếng nổ nặng nề vang lên, hai mắt nam tử kia trợn ra, trong miệng phun ra máu tươi, thân thể ầm ầm ngã xuống đất.
Sau lưng, bóng dáng Mục Vân đột nhiên xuất hiện.
- Là các ngươi.
Nhìn thấy ba người Mục Vân, Chu Nhạc thở ra một hơi.
- Không sao chứ?
- Ừm.
Chu Nhạc cẩn thận nói:
- Những người này, tựa hồ vì các ngươi mà đến, các ngươi chẳng lẽ đắc tội với người nào?
- Ừm, xem như đi!
Mục Vân lạnh nhạt nói:
- Giết ba người Tử Minh của Tử Lân Mãng tộc.
Cái gì!
Nghe được lời này, Chu Nhạc nhìn Mục Vân, vẻ mặt ngẩn ra.
Khó trách, những người này, đều thuộc về Tử Lân Mãng tộc, hơn nữa vẫn truy hỏi hắn ba người Mục Vân.
- Những người này... Ta đã giúp ngươi giải quyết.
Hai tay Mục Vân nắm chặt, sát khí đằng đằng.
Chu Nhạc nhếch miệng cười nói:
- Cũng may, ta còn xem như có chút nội tình.
Chu Nhạc dứt lời, nhất thời giết ra.
Nhìn thấy công kích hung mãnh của Chu Nhạc, Mục Vân cũng hiểu được, tên này, hơn phân nửa là trong lòng nghẹn một bụng tức giận.
- Đã như vậy...
Bóng người Mục Vân chợt lóe, giết ra.
Ầm...
Đột nhiên, một tiếng nổ đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên.
Trên mặt đất, một hố sâu đột nhiên xuất hiện.
Mà giữa không trung, một thân ảnh lơ lửng.
Mái tóc dài màu tím, khuôn mặt tà dị, có chút tuấn tú.
- Chậc chậc, xem ra có chút bản sự, khó trách có thể giết mấy người Tử Minh.
Một tiếng nói hơi âm nhu, từ từ vang lên.
Thân ảnh giữa không trung, lúc này từ từ hạ thân xuống.
- Ngươi là ai?
Mục Vân hiện tại thở ra một hơi, hai nắm đấm run rẩy.
Vừa rồi nếu không phải hắn phản ứng nhanh, nam tử trước mắt đột nhiên ra tay, thật sự có thể giết hắn.
- Ta sao?
Tử phát nam tử cười nhạt nói:
- Tử Lân Mãng tộc, Tử Lạc Hoa.
Dứt lời, tất cả mọi người đều cảm giác được, không khí bốn phía đều trở nên ngưng đọng đi rất nhiều.
Thánh Hoàng cực vị cảnh, cư nhiên có được khí tức cường hoành như vậy, thật sự ngoài dự liệu của người khác.
Tử Lạc Hoa này, cũng không phải thiện nhân.
- Tuy nói ba người Tử Minh quả thật rất phế vật, nhưng dù sao cũng là đệ tử Tử Lân Mãng tộc chúng ta lần này lựa chọn ra, tham gia Cổ Đồng sơn thí đệ tử, bị ngươi giết như vậy, nếu Tử Lân Mãng tộc chúng ta không có hành động gì, người bên ngoài chỉ sợ sẽ nói Tử Lân Mãng tộc sợ Tiêu Dao Sơn.
Tử Lạc Hoa từ từ cười nói:
- Chẳng qua, ta cũng rất tò mò, ngươi rốt cuộc lấy đâu ra sức lực, đối phó đệ tử Tử Lân Mãng tộc ta.
- Thử một chút thì biết.
Trên mặt Mục Vân hiện tại không có gì kinh ngạc.
Những người này nếu đến tìm Chu Nhạc gây phiền toái, vậy nhất định bị người sai khiến. Chẳng qua không nghĩ tới, Tử Lạc Hoa này, cư nhiên tới nhanh như vậy.
Mà nam tử gần như xinh đẹp gần như yêu dị, khí tức cùng áp bách toàn thân mang đến cũng làm cho người ta cảm giác hô hấp có chút nặng nề.
Tên này, khí huyết cường đại cùng nguyên lực tụ tập, căn bản không phải ba người Tử Minh có thể so sánh.
- Tiểu tử, ta rất tò mò đối với ngươi,!
Tử Lạc Hoa lao đến, giữa hai tay, xuất hiện hai thanh đoản đao răng cưa.
Mà trên đoản đao răng cưa, còn điêu khắc từng đạo mãng ảnh quỷ dị.
- Thúc Linh!
Bàn tay Tử Lạc Hoa vung ra, hai đao mang lao về phía Mục Vân.
- Cảnh giới tứ quyền.
Bốn đạo quyền ảnh lúc này oanh kích mà ra.
Đông...
Đao mang cùng quyền ảnh giao nhau, Mục Vân nhất thời biến sắc.
Nguyên lực của hắn giống như bị triệt để áp chế, tứ quyền chi cảnh bộc phát uy lực, không tới một nửa.
Tên này, có thể áp chế nguyên lực tụ tập của hắn?
Không đúng, không phải hắn, mà là một đôi đoản đao kia.
Mục Vân hiện tại tỉnh táo lại, nhìn Tử Lạc Hoa.
- Thế nào rồi? Cảm giác thế nào?
Tử Lạc Hoa cười nhạo nói:
- Đừng tưởng rằng có chút năng lực, có thể cái gì cũng không sợ hãi.
- Ngươi ở cấp độ đỉnh cao của Thánh Hoàng, có thể dễ dàng chém giết đồng cảnh giới, là bởi vì ngươi có được thiên phú không tồi, lợi hại hơn so với người khác, nhưng thế giới này, thiên phú lợi hại hơn so với ngươi, nhiều lắm.
Tử Lạc Hoa nhếch miệng cười nói:
- Rất không khéo, ta chính là một trong số đó.
Ầm...
Trong phút chốc, Tử Lạc Hoa lần thứ hai giết ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận