Vô Thượng Thần Đế

Chương 3066: Chắc chắc sẽ tìm lại

- Vân lang.
Tiêu Doãn Nhi giờ phút này đứng dậy, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
- Mục Vân, lục tinh thần đan sư, đúng không?
Vũ lão một lần nữa nói:
- Chữa thương cho tiểu thư nhà ta!
Vũ lão đẩy Mục Vân vào trong, hừ lạnh nói.
Giờ phút này, bên cạnh Tiêu Doãn Nhi, một đạo thân ảnh uyển chuyển, nằm trên bãi cỏ, quần áo trước ngực vỡ vụn, máu tươi chảy xiết, sắc mặt tái nhợt, hô hấp yếu ớt.
Mục Vân giờ phút này nhìn thấy nữ tử này, lập tức nghĩ đến, hai người này vừa rồi cùng Mặc Vũ tranh đấu một già một trẻ.
Vũ Đoạn Thiên.
Chiêm Hân Di.
Mục Vân giờ phút này ngồi xổm xuống, nhìn bóng dáng trên mặt đất, nhíu mày.
Vũ Đoạn Thiên dù sao cũng là ngũ hành Thần Chủ cảnh giới, mặc dù là trọng thương, cho dù chỉ có một hơi, muốn giết mấy người bọn họ, cũng là dễ dàng.
Mục Vân nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng, vẫn không nắm chắc có thể chém chết vị ngũ hành Thần Chủ cự đầu trọng thương đang nguy kịch này.
Nhìn thân thể Chiêm Hân Di trên mặt đất, ngực bị thương, chính là một đạo vết cào, thập phần khủng bố.
Xoẹt một tiếng, đột nhiên vang lên, quần áo Chiêm Hân Di giờ phút này bị xé nát.
- Ngươi làm gì?
Vũ Đoạn Thiên giờ phút này vội vàng che mắt, quát:
- Tiểu tử, đừng vô lễ!
- Chữa bệnh.
Mục Vân giờ phút này không nói gì.
- Vết thương của nàng ở ngực, cách quần áo, ta làm sao cho nàng xem?
- Tiểu tử, tốt nhất đừng có tâm tư lệch lạc gì, nếu không...
- Ta biết rồi, ồn ào.
Mục Vân phất phất tay, nói:
- Duẫn nhi, chuẩn bị cho ta một ít nước sạch, rửa sạch miệng vết thương...
Vũ Đoạn Thiên giờ phút này xoay người, nhưng lại đứng ở trong sơn động.
Hắn mang theo Chiêm Hân Di đi tới nơi này tránh né những người phía sau truy tung, thế nhưng không nghĩ tới, ở chỗ này gặp phải đám người Trác Viễn Hàng ẩn dấu.
Đem mấy người chấn nhiếp, hắn lấy một ít đan dược cho Chiêm Hân Di ăn vào, thế nhưng căn bản không có hiệu quả gì.
Sau khi bức hỏi Mục Vân chính là một gã lục tinh thần đan sư, Vũ Đoạn Thiên liền ở đây chờ.
Hắn tuy rằng thực lực cường hoành, thế nhưng thần đan giải cứu không được Chiêm Hân Di, cũng chỉ có Thần đan sư xuất thủ mới được.
Cũng may Mục Vân là một gã lục tinh thần đan sư, nếu không, chuyện liền phiền toái.
Mục Vân giờ phút này, cẩn thận điều tra thân thể Chiêm Hân Di.
Quần áo rách nát, máu thịt mơ hồ.
Giữa ngực Chiêm Hân Di, bị năm móng vuốt cào đâm thủng, xâm nhập nội tạng, giờ phút này có thể sống sót, dĩ nhiên là kỳ tích.
Tiêu Doãn Nhi thanh lý từng chút từng chút vết thương, mùi máu tươi tiêu tán không ít, tư thế uyển chuyển của Chiêm Hân Di vào giờ phút này, có chút mị hoặc.
- Không được nhìn.
Nhìn thấy Mục Vân nhìn chằm chằm vào ngực Chiêm Hân Di, Tiêu Doãn Nhi hừ nói.
- Không xem ta trị liệu như thế nào.
Mục Vân giờ phút này càng không nói gì, tiểu nha đầu này, hiện tại biết ghen tuông.
- Yên tâm đi, không đẹp như nàng, hơn nữa mùi máu tươi nặng như vậy, ta làm sao có ý nghĩ khác.
- Vậy cũng không biết chàng có thể hay không...
Tiêu Doãn Nhi hừ một tiếng.
Mục Vân giờ phút này cạn lời, không nói gì.
Cứu người này, làm cho trong ngoài mình không phải là người...
Giờ khắc này, từng tia hồn lực của Mục Vân tiến vào trong thân thể Chiêm Hân Di.
Tiện tay lấy ra mấy viên đan dược đặc hiệu bất đồng, nghiền thành bột, rắc lên ngực Chiêm Hân Di. Thời gian từng chút từng chút trôi qua, vết thương trên ngực Chiêm Hân Di, giờ phút này dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được khôi phục...
Dần dần, da ngực Chiêm Hân Di thoạt nhìn bóng loáng như xuất hiện.
Mục Vân giờ phút này bàn tay, nhẹ nhàng rơi xuống phía trên.
- Chàng làm gì?
Tiêu Doãn Nhi giờ phút này lại giống như một con hổ nhỏ ăn giấm, cẩn thận nhìn chằm chằm Mục Vân:
- Ngoại thương đã khỏi hẳn, tại sao chàng còn sờ nàng!
Mục Vân cười khổ một tiếng, bàn tay chậm rãi nâng lên.
- Nàng nhìn.
Giờ phút này, trong lòng bàn tay Mục Vân, một đạo hắc ám quang mang dâng lên, nương theo thiên hỏa tiêu tán, hắc ám quang mang hóa thành bọt khí, theo gió mà biến mất.
- Đây là ma khí của Hổ Ma lây nhiễm, không thanh lý ra, lục phủ ngũ tạng của nàng sẽ bị ma khí ăn mòn, chỉ có một con đường chết!
Nghe được lời này, Vũ Đoạn Thiên vội vàng nói:
- Vậy ngươi mau làm đi!
Từ lúc Mặc Vũ cùng Vũ Đoạn Thiên giao thủ, Mục Vân biết, vị Vũ Đoạn Thiên này, ngũ hành Thần Chủ cảnh giới, đúng là thực lực cao cường.
Nhưng cam tâm nghe lệnh của vị Tam Hồn Thần Vương cảnh giới Chiêm Hân Di này, chủ yếu là bởi vì Chiêm Hân Di là người của Chiêm tộc.
Chiêm tộc, một trong mười cổ tộc.
Giờ phút này, nhìn Chiêm Hân Di trước mắt, trong lòng Mục Vân mang sát khí, nhưng hắn càng biết, giết nữ nhân này, mấy người bọn họ, toàn bộ đều muốn chết.
- Ta hiểu!
Mục Vân không nhanh không chậm, từ từ thăm dò ở ngực Chiêm Hân Di.
Một trảo kia, đánh vào ngực Chiêm Hân Di, đả thương lục phủ ngũ tạng, hắn hiện tại cần nhất nhất hấp thu ma khí trong lục phủ ngũ tạng, lại lấy Diệt Ma Viêm Hỏa luyện hóa.
Làm như thế, nhìn như đơn giản, nhưng nếu không có thiên hỏa, hết thảy đều vô ích.
Ước chừng qua một canh giờ, Mục Vân thở ra một hơi, đứng dậy.
- Được rồi.
Mục Vân mở miệng nói:
- Ta đã bức ra ma khí trong cơ thể nàng!
Dứt lời, Mục Vân đứng tại chỗ, âm thanh sặc y phục vang lên, Tiêu Doãn Nhi giờ khắc này, đổi cho Chiêm Hân Di một bộ quần áo mới.
- Được rồi?
- Đương nhiên rồi.
Mục Vân một lần nữa nói:
- Lát nữa nàng ấy sẽ tỉnh lại!
Mục Vân dứt lời, nhìn Vũ Đoạn Thiên, trầm giọng nói:
- Chúng ta bây giờ có thể đi được chứ?
- Đi?
Vũ Đoạn Thiên hừ:
- Tiểu tử, ngươi nhìn thân thể tiểu thư nhà ta, ngươi không thể đi!
Nghe được lời này, trong mắt Mục Vân, hàn mang chợt lóe.
- Ngươi muốn giết người diệt khẩu?
- Việc này cần tiểu thư nhà ta định đoạt, lão đồng cũng không phải người không rõ lý lẽ, chỉ là tiểu thư nhà ta, thân là tôn quý, không cho phép một tia lời đồn đãi!
Nghe được lời này, trong lòng Mục Vân nổi giận.
- Ngươi cũng đừng tức giận.
Vũ Đoạn Thiên hừ nói:
- Có thể chữa bệnh cho tiểu thư nhà ta, là vinh hạnh của ngươi, chết rồi, cũng là kiêu ngạo!
- Kiêu ngạo? Ta tự hào em gái ngươi!
Mục Vân mắng:
- Lão già, có bản lĩnh, ngươi giết ta ngay bây giờ, thử xem, cô nàng này có thể sống đến ngày mai hay không!
- Ừm?
Anh mắt Vũ Đoạn Thiên giờ phút này trở nên lạnh lẽo.
- Ngươi đã làm gì với tiểu thư nhà ta?
- Cũng không làm cái gì.
Mục Vân cười nói:
- Ta đã xử lý tốt ngoại thương của nàng, hơn nữa tiêu trừ ma khí trong ngũ tạng lục phủ của nàng, thế nhưng, kịch độc của Hổ Ma kia lại lan tràn vào trong thân thể nàng!
- Độc này, ngươi có thể thử xem, có thể cởi bỏ hay không.
- Ngươi......
- Ta cái gì mà ta?
Mục Vân một lần nữa nói:
- Nếu ngươi vừa rồi thả chúng ta, ta có lẽ sẽ cởi bỏ cho nàng, nhưng không nghĩ tới, ngươi còn muốn giết chúng ta diệt khẩu!
- Tiểu tử, ngươi tốt nhất rõ ràng, ngươi đang làm cái gì!
Vũ Đoạn Thiên quát:
- Giải độc, nếu không, ta giết bọn họ toàn bộ!
- Ngươi giết đi.
Mục Vân lạnh nhạt nói:
- Dù sao, ta giải độc, ngươi cũng sẽ giết chúng ta!
- Ngươi......
- Vũ lão...
Mà lúc này, trong sơn động, âm thanh của Chiêm Hân Di chậm rãi vang lên.
- Tiểu thư!
Vũ Đoạn Thiên giờ phút này vội vàng đi lên phía trước, đỡ lấy Chiêm Hân Di.
Bạn cần đăng nhập để bình luận