Vô Thượng Thần Đế

Chương 390: Mất mặt xấu hổ

Dương Dương Dương này ngược lại biết mưu lợi.
- Tốt, nếu như hắn không phải là đối thủ của ta, ngươi để cô nàng này theo giúp ta một đêm, gần đây ta vừa tu luyện được một môn thuật song tu, mặc dù nàng này đã từng bị người chơi, nhưng tinh khí vẫn còn, vừa hay có thể thử một lần.
Huyết Vô Dị kia nhìn Vương Tâm Nhã, cười hắc hắc nói, trong ngữ khí đầy là trêu tức!
Mẹ nó!
Nghe thấy lời này, Mục Vân lửa giận lên não.
Nữ nhân của lão tử, ngươi cũng muốn cướp?
Không đợi Dương Dương Dương mở miệng, Mục Vân đã tiến lên một bước!
- Nếu ngươi thua thì sao?
Nhìn Huyết Vô Dị, Mục Vân khàn giọng nói.
- Các ngươi nói làm sao bây giờ?
- Đơn giản, tự mình tát lên mặt hai trăm cái! Dùng chân nguyên...
- Ha ha... Tốt!
Huyết Vô Dị cười ha ha nói.
Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người có ý tứ như vậy.
Chỉ là một tôi tớ Thông Thần ngũ trọng, lại còn tưởng mình là Thánh Nhân?
Chỉ là đáy lòng Dương Dương Dương cũng có chút bồn chồn, Mục Vân là rất mạnh, thế nhưng lần này, hắn là Quỷ tiên sinh, dựa vào chỉ có quỷ thuật hiện tại của hắn.
Đến với thực lực quỷ thuật chân chính của Mục Vân như thế nào, ai cũng không nói chắc được.
Chỉ là Huyết Vô Dị kia mới không quan tâm những chuyện đó, lần đầu tiên nhìn thấy Vương Tâm Nhã, hắn chỉ cảm thấy nữ tử trước mắt này nhìn thực sự là... Cực kỳ thanh thuần, còn có một tia vũ mị và thẹn thùng.
Hiển nhiên là được người thoải mái như thế, như là một đóa liên hoa nở rộ, nhưng càng mang theo một tia hoa hồng yêu diễm, cho dù ai coi trọng đáy lòng cũng nhịn không được muốn giải quyết tại chỗ!
Nhìn thấy Huyết Vô Dị kia một mặt si ngốc nhìn chằm chằm Vương Tâm Nhã, trong lòng Mục Vân liên tục cười lạnh.
- Có thể bắt đầu chưa?
- Đương nhiên!
Huyết Vô Dị đột nhiên nói:
- Ngươi bắt đầu trước, ta chấp ngươi một tay!
- Ngươi chắc chắn chứ?
Nhìn biểu lộ của Huyết Vô Song, Mục Vân lần nữa khẳng định nói.
- Đương nhiên!
Bá...
Huyết Vô Dị vừa dứt lời, bóng người Mục Vân đột nhiên biến mất tại chỗ.
Nhìn thấy tốc độ nhanh như vậy, kia Huyết Vô Dị căn bản không thèm để ý, bàn tay vừa nhấc, một đạo tơ mỏng lục võng, xuất hiện trước mặt hắn.
Lục võng lóng lánh điểm điểm lục giọt tinh tế, người sáng suốt vừa nhìn đã biết đó là độc tố.
Chỉ là, Mục Vân giống như không biết, không trốn không né, một đường xông lên.
Trong tích tắc đến gần lục võng kia, ngón tay Mục Vân run lên, quỷ khí lạnh lẽo nương theo âm thanh ô ô vang lên.
Âm thanh sa sa sa vang lên, quỷ khí kia dính bám vào phía trên lục võng, lập tức, những dịch giọt màu lục bị hắc hóa, một tấm lục võng ầm vang rơi xuống.
- Hả?
Huyết Vô Dị biến sắc, vội vàng lui lại.
Chỉ là lúc này, Mục Vân sao có thể cho hắn cơ hội lui lại.
- Chỉ là luận bàn, cũng đừng đụng hư tiệm nhà của người ta!
Mục Vân một phát bắt được bóng người Huyết Vô Dị, âm thanh khàn khàn nói:
- Huyết công tử, ta nghĩ ngươi cũng không sẽ tự mình động thủ tát mình bạt tai, không bằng ta tới giúp ngươi đi!
Ba...
Mục Vân vừa dứt lời, một tiếng ba vang lên, thanh tịnh như thế.
Sau một khắc, kia Huyết Vô Dị cảm giác trời đất trước mắt xoay tròn, một tát này của Mục Vân, quả thực là sử dụng mười phần lực lượng.
Một bàn tay đánh xuống, gương mặt Huyết Vô Dị sưng lên, cả người triệt để đầu óc choáng váng.
Ba ba...
Không lưu tình chút nào, Mục Vân lần nữa đánh xuống hai bàn tay, Huyết Vô Dị kia mắt tối sầm lại, kém chút đã hôn mê.
Hộ vệ? Đây là hộ vệ?
Huyết Vô Dị chỉ muốn khóc, nhưng bây giờ gương mặt sưng lên, hắn muốn khóc cũng không có cách nào khóc lên.
- Chỉ là đùa một chút, làm gì nghiêm túc như vậy?
Chỉ là, ngay khi Mục Vân định lần nữa đánh xuống một bàn tay thì một bóng người bỗng nhiên xuất hiện sau lưng Mục Vân, âm thanh khàn giọng nói.
Sau một khắc, một cỗ sát khí tràn ngập toàn thân.
Chỉ là, quỷ khí sâm nhiên quay xung quanh, Mục Vân dừng tay lại, xoay người, nhìn người trước mắt.
Lục Khuê!
Nhìn người nọ, ánh mắt Mục Vân phát lạnh, tràn ngập sát ý.
Lúc trước, phụ thân kém chút mất mạng dưới tay người này!
- Nói đùa cũng phải nhìn người, nhìn lầm người, đùa sai, có thể mạng nhỏ cũng không có.
Âm thanh Mục Vân khàn khàn, xoay người, trở lại đứng thẳng phía sau Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã.
Nhìn một bóng người kia, Lục Khuê hơi trầm tư, xoay người, một bàn tay dán trên mặt Huyết Vô Dị quát:
- Đồ phế vật, mất mặt xấu hổ!
Một tát này đáng thương Huyết Vô Dị, triệt để bị đánh ngất xỉu.
- Ha ha.. Lục Khuê tiên sinh làm gì tức giận như thế, vị Quỷ tiên sinh này chính là một người cực kì nổi danh, Huyết công tử không phải là đối thủ cũng bình thường,
Ngay lúc này, ngoài tửu lâu, một bóng người đi vào, trong tay thu hồi chiết phiến, khẽ cười nói.
Người tới mặc một thân trường sam màu xanh, mặt mỉm cười, nhẹ nhàng như ngọc, một bước bước vào trong tửu lâu, toàn bộ tửu lâu trong nháy mắt giống như trở nên sáng tỏ hơn rất nhiều
- Thánh Tâm Duệ!
- Thánh Tâm Duệ là ai?
- Nhi tử của tông chủ Thánh Đan tông Thánh Vũ Dịch, người này biến mất mười năm, mười năm không có tin tức hắn, không ngờ bây giờ lại xuất hiện
Nhìn người này, Lý Trạch Lâm kinh ngạc nói:
- Thời kỳ Thánh Tâm Duệ còn trẻ từng được vinh dự là thiên tài luyện đan, mười sáu tuổi bắt đầu luyện chế đan dược tứ phẩm, chỉ là trong vòng mười năm sau đó, hắn lại mai danh ẩn tích, dần dần, Thánh Đan tông xuất hiện một thiên tài khác là Bắc Nhất Vấn Thiên, thanh danh của hắn cũng dần dần tiêu tán!
- Thánh Tâm Duệ…
Mục Vân mỉm cười, chỉ đứng ở sau lưng Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã, không nhúc nhích
- Thánh công tử!
Nhìn thấy Thánh Tâm Duệ, Lục Khuê chắp tay, cười nói:
- Thánh công tử biến mất mười năm, bây giờ xuất hiện, ngược lại làm người ta bất ngờ, chỉ sợ là thủ đoạn luyện đan của ngươi đã đến thủ đoạn thông thiên rồi chứ?
- Lục Khuê tiên sinh quá khen, trước đó không lâu, ta vừa luyện chế một viên đan dược bát phẩm hạ đẳng, thực sự hổ thẹn
Thánh Tâm Duệ khẽ mỉm cười nói
- Bát phẩm hạ đẳng? Ông trời!
- Đan dược bát phẩm, quả thực còn lợi hại hơn một ít trưởng lão hạch tâm của Thánh Đan tông!
- Đúng vậy, nghe nói phó các chủ Tụ Tiên các - Thạch Trung Nguyên cũng mới luyện chế đan dược bát phẩm, Thánh công tử này, tương lai.. Chỉ sợ nhất định là một luyện đan sư cửu tinh, thậm chí là thập tinh!
Nghe thấy Thánh Tâm Duệ nói vậy, mọi người ở đây kinh ngạc một trận.
Trên mặt Thánh Tâm Duệ chỉ treo nụ cười thản nhiên, thế nhưng vẻ đắc ý trong mắt, lại không cần nói cũng biết.
Đôi mắt kia, nhìn về phía đám người Tam Cực điện.
Mỹ nữ, từ xưa đến nay đều hấp dẫn ánh mắt người ta nhất, có thể được mỹ nữ sùng bái, cũng là khát vọng của vô số thiên tài.
Thánh Tâm Duệ tự hỏi, thân phận của mình là luyện đan sư bát tinh, có thể nói là thiên phú tuyệt luân, vậy Vương Tâm Nhã và nữ tử bên cạnh kia, tất nhiên sẽ lộ ra ánh mắt kinh ngạc và sùng bái.
Chỉ là phóng nhãn nhìn lại, nụ cười trên mặt Thánh Tâm Duệ lại trở nên xấu hổ, ngưng kết ở trên mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận