Vô Thượng Thần Đế

Chương 4234: Khuấy nước đục (1)

Mục Vân trong khoảng thời gian này cũng không ngừng tu hành, chẳng qua thực lực vững vàng tiến bộ, nhưng vẫn chưa từng đột phá Tứ Nguyên Thần Cảnh.
cảnh giới Quân vị, người bên ngoài có thể cần hàng ngàn vạn năm mới có thể đột phá nhất trọng cảnh giới.
Mục Vân ngắn ngủi ba mươi năm, Nhất Nguyên thần cảnh đạt tới Tam Nguyên Thần Cảnh.
Tốc độ như vậy, đủ để làm cho người ta kinh hãi.
- Hôm nay ở chỗ này nghỉ ngơi đi.
Hai người đi tới giữa một mảnh núi rừng, bốn phía sơn mạch thấp bé, cây cối xanh um tươi tốt.
Linh Nguyệt nhìn về phía bốn phía, gật gật đầu.
Hơn một tháng này, nàng cũng nhìn ra.
Mục Vân rất hiểu rõ đối với chỗ này.
Tránh được rất nhiều nơi nguy hiểm, có vẻ thuận tay.
- Bây giờ như thế nào?
Nhìn về phía Linh Nguyệt, thoạt nhìn không khác gì người thường, nhưng trong khoảng thời gian này, mỗi lần đều để cho hắn cõng.
- Khôi phục một bộ phận thực lực, bất quá, có thể không dùng nguyên lực, thì không cần dùng nguyên lực.
Linh Nguyệt một lần nữa nói:
- Bất quá nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngươi bảo vệ mình là được.
Nghe được lời này, sắc mặt Mục Vân cổ quái.
Nữ nhân này, đến bây giờ, còn có thủ đoạn bảo mệnh.
Mục Vân cười nói:
- Nếu ngươi còn có thủ đoạn bảo mệnh, phân ta dùng một chút?
Linh Nguyệt nhìn Mục Vân một cái, thản nhiên nói:
- Chỉ có thể tự mình dùng, không cách nào phân cho ngươi.
......
Hai người ngồi xuống, mỗi người tu hành, không nói nhiều nữa.
- Ừ?
Chỉ là, ước chừng một nén nhang thời gian, đột nhiên, từng tiếng phá không vang lên.
Lúc đầu, lúc hai người tránh né, sẽ luôn có một số người qua lại.
Nhưng lần này, thì khác.
Tiếng phá không kia dừng lại ở cách hai người mười thước.
Nhất thời, Mục Vân cùng Linh Nguyệt nhìn nhau, đều thật cẩn thận, không nhúc nhích, giống như vật chết.
- Công Tôn Hàm.
Một giọng nói vang lên, quát:
- Là ngươi nói, ở bên này phát hiện ra nơi bất thường, ta chờ đến bây giờ, không có gì cả, ngươi cố ý đùa giỡn chúng ta?
- Công Tôn Hàm, mọi người cũng không có thời gian cùng ngươi hao tổn.
Một tiếng khác vang lên.
- Tào Bất Ngữ, Dương Hiệp, nơi này là Vô Giản cổ sơn, vị trí sẽ thay đổi, các ngươi nên biết chứ?
Tựa hồ là Công Tôn Hàm kia mở miệng.
- Để cho thủ hạ cẩn thận tìm kiếm, nhất định sẽ phát hiện.
Hai người còn lại, hiện tại vẫn chưa mở miệng.
Mục Vân cùng Linh Nguyệt nghe ba người nói nửa ngày, cuối cùng ba người rời đi.
Rất lâu sau, hai người mới mở miệng.
- Công Tôn Hàm, Tào Bất Ngữ, Dương Hiệp...
Linh Nguyệt thấp giọng nói:
- Con cháu dòng chính của Công Tôn gia, Tào gia, Dương gia, thực lực Thiên Quân ngũ nguyên thần cảnh...
- Họ dường như tìm thấy một nơi tốt.
Trong lòng Mục Vân có chút nóng bỏng.
- Đừng nằm mơ!
Linh Nguyệt mở lời:
- Mấy người bọn họ, đều là nhân vật độc ác sắp đột phá Lục Nguyên Thần Cảnh, muốn đoạt đồ ăn từ trong miệng hổ của bọn họ, khó như lên trời.
- Vậy cũng chưa chắc.
Mục Vân cười nói:
- Cơ hội là dành cho những người nhẫn nại chờ đợi.
La Duệ ngũ nguyên thần cảnh, không phải cũng chết trong tay mình sao?
Những lời này Mục Vân đương nhiên sẽ không nói.
- Chủ yếu là ngươi...
- Ta không sao đâu...
Linh Nguyệt cũng có chút ý động, nói:
- Ngươi nếu có thể tự bảo vệ mình, thời khắc mấu chốt, không cần để ý tới ta.
- Thật sao?
- Ừm.
- Tốt! Mục Vân gật đầu nói:
- Đã như vậy, chúng ta ẩn nấp khí tức, xa xa đuổi theo, có cơ hội thì kiếm được một khoản, không có cơ hội thì thôi.
- Có thể.
Hai người ước định, khởi hành.
Linh Nguyệt càng ngày càng tò mò về Mục Vân,.
Tên này, đến từ Lưỡng Nghi Các.
Nếu đổi lại những người khác, nhìn thấy mấy người Công Tôn Hàm, chỉ sợ quay đầu bỏ đi, tuyệt đối không dây dưa.
Nhưng Mục Vân lại một lòng nghĩ, nhổ răng trong miệng hổ, vớt chút chỗ tốt.
Không thể không nói, rất táo bạo.
Mục Vân cũng không để ý tới trong lòng Linh Nguyệt nghĩ như thế nào.
Muốn thăng tiến, phải cầu phú quý trong nguy hiểm.
Tứ đại công khanh gia tộc, gia đại nghiệp lớn.
Ba người kia, vừa rồi Linh Nguyệt cũng nói, đều đệ tử dòng chính, thứ tốt trên người, tất nhiên không ít.
Hai người cẩn thận đi theo.
Ba người Công Tôn Hàm, rời khỏi nơi này, lại cùng đại bộ đội hội hợp.
Lần này hội hợp, Mục Vân cùng Linh Nguyệt mới nhìn thấy.
Ba người cư nhiên tụ tập gần trăm người.
Ba người Công Tôn Hàm, Dương Hiệp, Tào Bất Ngữ đi tới trước đội ngũ trăm người.
- Lần này, quan trọng là ta đã điều tra được, trong vòng trăm dặm ở đây có một tòa mạch quáng nguyên thạch, nếu có thể tìm được, chư vị, chúng ta chia đều một tòa mạch quáng, cần thiết dùng đủ để cho cảnh giới Quân Vương tu hành.
- Hy vọng mọi người có thể dụng tâm tìm kiếm.
Công Tôn Hàm khẳng định nói:
- Cơ bất khả thất (*).
(*Giải nghĩa: Câu tục ngữ này nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta cần phải biết nắm bắt cơ hội khi nó đến)
- Hiện tại, ta hy vọng mọi người xuất ra một trăm phần trăm nhiệt tình.
Ba người dứt lời, ánh mắt gần trăm người phát sáng.
Mạch khoáng nguyên thạch.
Nếu bọn họ đào ra một mạch quáng nguyên thạch, trăm người phân phối, đó cũng là tài phú thật lớn.
Tài phú như vậy, đủ để cho cảnh giới của bọn họ tăng nhanh hơn mấy lần.
Nguyên thạch, không chỉ có thể giúp khôi phục nguyên lực.
Càng là tiền tệ giao dịch ở khắp đông hoang đại địa.
Nắm giữ nguyên thạch, đổi lấy cổ thần đan, cổ thần khí, đều không cần phải nói.
Ba người Công Tôn Hàm, Tào Bất Ngữ và Dương Hiệp, hiện tại nhìn mọi người, mỉm cười.
Những người này, nếu không nói cho bọn họ biết, tìm kiếm cái gì, bọn họ căn bản không có khả năng dùng một trăm phần trăm đi nghiêm túc tìm kiếm.
Trong ánh mắt Mục Vân, mang theo khát vọng.
Mạch khoáng nguyên thạch.
Nguyên thạch của các thế lực lớn, từ đâu tới?
Đó là mạch khoáng.
Nơi này, ẩn một mạch khoáng?
Theo đạo lý mà nói, mạch quáng dù ẩn tàng, không có khả năng tất cả mọi người đều không cảm ứng được.
Trừ khi... Bị cái gì che lấp khí tức.
Giờ khắc này, Mục Vân nhìn về phía Linh Nguyệt.
Linh Nguyệt cũng nhìn về phía Mục Vân.
Mạch quáng, cho dù là nàng, cũng nhịn không được muốn làm một chuyến.
Hai người từ từ lui đi.
- Vết thương trong cơ thể ngươi bây giờ...
- Không sao đâu.
Linh Nguyệt trảm đinh chặt sắt nói:
- Nếu thật sự liều mạng, ta sẽ không kém hơn ngươi.
- Hơn nữa, Công Tôn Hàm sẽ không nói dối, nếu không Tào Bất Ngữ cùng Dương Hiệp, sẽ lột da hắn.
Mục Vân nghiêm túc nói: - Ngươi xác định?
- Ừm.
- Tốt!
Mục Vân nóng lòng muốn thử nói:
- Đã như vậy, làm một cú.
Hai người lui đi, che dấu khí tức, lẳng lặng chờ đợi.
Những người đó tìm kiếm, phạm vi sẽ không vượt quá trăm dặm.
Phạm vi trăm dặm, cũng đủ để bọn họ tìm.
Hai người cũng không sốt ruột.
Bạn cần đăng nhập để bình luận