Vô Thượng Thần Đế

Chương 2224: Kim Bối Thương Lang

Cuối cùng, xuyên qua một mảnh núi rừng, Mục Vân phát hiện phía trước có mấy đội nhân mã.
Mấy đội nhân mã tựa hồ đến từ cùng một nơi, hội tụ lại nơi này, chờ đợi cái gì.
Mục Vân ẩn núp thân hình, nhìn mấy đội ngũ ước chừng hơn trăm người, cẩn thận từng li từng tí.
- Trầm Uyên, ngươi triệu hoán chúng ta tới làm cái gì? Không có chuyện gì tốt, chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Một tên nam tử râu quai nón mở lời.
- Đúng vậy, có phải phát hiện vật gì tốt rồi?
- Chúng ta tới bí cảnh này đã hơn nửa tháng, ngay cả cứt chim cũng không có, ta thật hoài nghi, đây là địa phương rách nát.
Nam tử được gọi Trầm Uyên nhìn ba tên nam tử vừa mở miệng, cười cười nói:
- Đừng có gấp, chờ chút các ngươi sẽ biết, ta vì cái gì gọi các ngươi tới.
Vừa dứt lời, mấy người có chút hăng hái chờ đợi.
Mục Vân cũng nhìn bốn phía.
Một mảnh sơn lâm, diện tích không lớn, phương viên đại khái mấy chục dặm, mà xung quanh đều là sơn phong thấp bé, cao không quá vài trăm mét, núi rừng dày đặc cây cối, không nhìn thấy cái gì cổ quái.
Dần dần, theo chờ đợi, giữa núi rừng bắt đầu xuất hiện biến hóa.
Phía trên sơn lâm bình tĩnh xuất hiện một cơn lốc xoáy.
Vòng xoáy lúc đầu chỉ có đường kính mười mấy mét, không rõ ràng.
Thế nhưng dần dần, vòng xoáy bắt đầu mở rộng, đồng thời dần dần rõ ràng lên.
Tiếng gió gào thét vang lên từ bên trong vòng xoáy, thấy cảnh này, mọi người đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không dám tin tưởng.
Tốc độ vòng xoáy mở rộng càng thêm nhanh, trong lòng mọi người cũng là dần dần khẩn trương.
- Trầm Uyên, đây chính là thứ ngươi muốn bọn ta nhìn?
Nam tử râu quai nón lần nữa nói.
- Không sai.
Trầm Uyên nói:
- Ta quan sát vòng xoáy này đã mười ngày, bên trong hẳn là có một bí tàng, như thế nào, có nên đi vào nhìn hay không?
Nghe đến lời này, nam tử râu quai nón ha ha cười nói:
- Tốt, cùng nhau vào xem.
- Hồ Nghiêm, ngươi thật đúng là đầu dài đến trong đũng quần.
Đột nhiên, một tên nam tử khác có làn da trắng nõn ha ha cười nói:
- Trầm Uyên tinh minh như gì, quả thật có bí tàng, hắn sẽ không tự mình độc chiếm, nói cho chúng ta biết?
- Tạ Vân, lời này của ngươi có ý gì?
Hồ Nghiêm ngơ ngác một chút, dùng tính cách của Trầm Uyên, hình như sẽ không như thế làm.
- Hắc hắc, ý ta rất rõ ràng.
Tạ Vân cười nói:
- Tâm nhãn của Trầm Uyên rất sâu, cẩn thận bán ngươi, ngươi còn thay hắn kiếm tiền.
- Trầm Uyên?
- Ta đương nhiên sẽ không như thế!
Trầm Uyên xấu hổ cười nói:
- Tất cả mọi người đều là đệ tử Huyết Sát thần giáo, cho dù không cùng một đường khẩu, nhưng cũng cùng một tông môn, ta như thế nào hại mọi người?
- Chỉ là muốn đi vào vòng xoáy, bên trong có một tiên thú huyết mạch kim cấp, xem chừng phải có cửu phẩm Kim Tiên, ta một người không phải đối thủ, mới gọi các ngươi.
- Mà đến mức bên trong đến cùng có cái gì, ta không cách nào khẳng định.
Nghe đến lời này, mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
- Mạc Phi, ngươi ngược lại nói một câu!
Tạ Vân nhìn một nam tử khác một mực không có mở miệng, nói.
- Mọi người vào xem một chút đi!
Mạc Phi tướng mạo nhã nhặn, trầm ngâm một lát, mở lời:
- Chúng ta tới đến bí cảnh chính là vì tìm bí tàng, vòng xoáy này rất cổ quái, không vào xem, chỉ sợ trong lòng mọi người cũng không cam tâm.
- Ha ha , được, Mạc Phi nói vào xem, vậy thì tiến vào nhìn.
Hồ Nghiêm lần nữa cười to nói.
- Chỉ là Trầm Uyên nói, một tiên thú cửu phẩm Kim Tiên, chúng ta bốn người đều bát phẩm Kim Tiên, chỉ sợ...
Mạc Phi có phần lo lắng nói.
- Tăng thêm ta một người, được chứ?
Ngay hiện tại, một thân ảnh dạo bước đi tới.
Người này tự nhiên là Mục Vân.
Nhìn thấy Mục Vân xuất hiện, mấy người khẩn trương.
Nhưng khi nhìn thấy Mục Vân chỉ là thất phẩm Kim Tiên, mấy người lại yên lòng.
- Ngươi? Đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
Hồ Nghiêm nói:
- Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn các ngươi một kiếm tu âm hiểm xảo trá hơn một kiếm tu, tăng thêm ngươi làm gì?
Vừa nghe Hồ Nghiêm nói lời này, ánh mắt mấy người nhìn hắn đều thay đổi.
- Làm gì nhìn ta, ta nói không đúng sao?
Trầm Uyên ba người, thầm cười khổ.
Mục Vân rõ ràng là một người tới.
Chính hắn ra mặt, chỉ sợ có phần thực lực.
Nhưng bọn hắn có hơn trăm người, một thất phẩm Kim Tiên, như thế nào đi nữa, cũng không phải đối thủ của bọn họ.
Ngược lại Mục Vân ra mặt, chỉ sợ cũng muốn kiếm một chén canh, bọn hắn có thể để Mục Vân xung phong, chuyện thật tốt?
Hồ Nghiêm kiểu nói này, ngược lại từ chối, thực sự không có đầu óc.
- Vị huynh đài này không nên tức giận.
Trầm Uyên cười nói:
- Nếu ngươi nguyện ý gia nhập, tự nhiên rất tốt, chỉ là ngươi dù sao cũng là thất phẩm Kim Tiên, chỉ sợ...
- Ta có thể xung phong.
Mục Vân mở lời:
- Tại hạ Mục Vân, đến từ Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, tự hỏi có một ít thủ đoạn, có thể trợ giúp mấy vị, đối phó tiên thú huyết mạch kim cấp, chí ít có thể cam đoan, các ngươi chết ít thêm mười người.
Vừa nghe lời này, mấy người tự hỏi.
Mười người, cũng không phải một con số nhỏ.
Cho dù bọn hắn liên thủ làm thịt tiên thú kia, chỉ sợ cũng sẽ trả giá thê thảm đau đớn.
Mục Vân nguyện ý xung phong, cũng nguyện ý xuất thủ, bọn hắn căn bản không có lý do từ chối.
- Tốt!
Trầm Uyên quyết định, mấy người bắt đầu chuẩn bị.
Trầm Uyên nhìn Mục Vân, nói:
- Mục huynh đệ, con tiên thú kia, nhìn bộ dáng giống như lang, thế nhưng lại có chút giống linh cẩu, thân cao trăm mét, nhe răng nhếch miệng, đoán chừng là Kim Bối Thương Lang.
Kim Bối Thương Lang.
Đám người nghe xong đều chấn động.
Kim Bối Thương Lang, là vương giả bên trong tiên thú huyết mạch kim cấp.
Toàn thân kim giáp, phòng ngự cường hoành, mà miệng đầy răng nanh, có thể so với tiên khí kim cấp, lực cắn xé rất bá đạo.
Nào có thể đoán được Mục Vân nghe đến lời này, lại cười nhạt một tiếng.
- Kim Bối Thương Lang, vừa hay, ta có một biện pháp có khả năng tác dụng đối với nó, như vậy đi, ta đi vào trước nhìn, sau đó mọi người bố trí một chút kế hoạch chiến đấu.
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, mấy người tự nhiên vui lòng.
Từng người tranh thủ thời gian thúc giục Mục Vân, tiến vào bên trong vòng xoáy xem xét.
Thân ảnh lóe lên, Mục Vân biến mất khỏi mặt đất.
Sau một khắc, thân ảnh Mục Vân xuất hiện bên trong vòng xoáy.
Mà giờ khắc này, bên trong vòng xoáy, một mảnh Hỗn Độn, trời đất mênh mang, mênh mông, không nhìn thấy bất kỳ cái gì tồn tại.
Hô...
Đột nhiên, một tiếng gió thổi gào thét, phía sau, một cỗ gió tanh, đánh tới.
Cơ hồ nháy mắt, Mục Vân cầm U Ngữ Kiếm đâm về sau một kiếm.
Thổi phù một tiếng vang lên, U Ngữ Kiếm tách ra từng đạo kiếm mang, tiếng lốp bốp, vang lên.
Chỉ cảm thấy U Ngữ Kiếm đang đâm vào một khối thiết kiên cố, tia lửa văng khắp nơi.
Mục Vân kéo dài khoảng cách, nhìn phía sau.
Quả nhiên là một Kim Bối Thương Lang.
Kim Bối Thương Lang, toàn thân cao thấp lông vàng chiếu lấp lánh, từng cây dựng ngược, giống như kim đâm, lóng lánh ánh sáng khiếp người.
Bước chân mở ra, đông đông đông tiếng run rẩy vang lên.
Mục Vân chiến ý dâng trào, căn bản không sợ.
- Hắc hắc, tiến đến sẽ làm thịt ngươi.
Nghe đến lời này, thân thể to lớn của Kim Bối Thương Lang bộc phát ra một cỗ áp bách.
Không nói hai lời, lao thẳng tới Mục Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận