Vô Thượng Thần Đế

Chương 238: Nửa Đường Khiêu Khích

Đông phương Trung Châu đại lục, vân hải lượn lờ, nơi này đứng sừng sững một tòa thành trì vạn năm - Vạn Vân Hoa thành!
Diện tích của tòa thành thị này lớn khoảng gấp mười lần Đông Vân thành, mà một nửa diện tích trong đó chính là nội thành.
Nội thành trong Vạn Vân Hoa thành, ở lại chính là người của đại gia tộc đệ nhất Trung Châu Vân gia.
Vân gia, tại Trung Châu truyền thừa gần vạn năm, khác với Tam Cực điện, Vân gia chính là một gia tộc nội tình thâm hậu, cũng không phải là tổ hợp mà thành thế lực lớn Trung Châu.
Giờ phút này, trong phủ đệ của tộc trưởng Vân gia, hiện nay tộc trưởng Vân gia Vân Vu đang đứng ở trước phủ đệ, nhìn về cả đám ngựa phía trước, trên mặt lộ ra ý cười.
- Thật ra cái gọi là Vạn Quỷ Phủ Quật, nói là tầm bảo, thế nhưng lại được các thế lực lớn xem như một loại thí luyện, kiểm nghiệm từng thiên tài trong gia tộc, thế lực của mình.
- Các ngươi thân là tử đệ thiên tài Vân gia, lần này nhất định không thể mất mặt, Vân Thiên Vũ, Vân Xảo Nhi, hai người các ngươi cần phải ghi nhớ, hiểu chưa?
- Vâng, tộc trưởng!
Đồng dạng, đệ nhất cốc Trung Châu đại lục - Lôi Thần cốc.
Lôi Thần cốc Cốc chủ thanh danh hiển hách - Lôi Chấn Tử, giờ phút này cười ha ha, nhìn các huynh đệ tráng kiện trước mặt, cười to nói:
- Đám nhóc con, hôm nay tiến đến, nếu ai nlàmói ta mất mặt, trở về lão tử sẽ lột da của các ngươi!
Mà đệ nhất thánh địa Trung Châu đại lục - Trì Dao thánh địa, bóng người lắc lư.
Chim hót hoa nở trong Trì Dao thánh địa, giờ phút này âm thanh người oanh minh.
Đương kim Trì Dao thánh địa Trì Dao thánh nữ nhìn phía dưới, âm thanh nhẹ nhàng, giống như cửu thiên tiên nữ, hé môi, nói khẽ:
- Vạn Quỷ Phủ Quật, mặc dù là nhất đẳng bảo tàng chi địa của Trung Châu, thế nhưng lần này tiến đến, ta chỉ hi vọng các ngươi lịch luyện một phen, bảo tàng không quan trọng, mấu chốt là các ngươi phải an toàn trở về? Hiểu rõ chưa?
- Tuân mệnh!
Trung Châu đại lục, thất đại thế lực, vào lúc này, toàn bộ thiên tài bị điều động.
Tầm bảo ba năm một lần, nghiễm nhiên đã trở thành ba năm một lần các đại thiên tài giao phong thí luyện so tài, các thế lực lớn đã l ngầm đồng ý, sẽ không xuất hiện cường giả thế hệ trước.
Mà giờ khắc này, toàn bộ thiên tài đều tràn đầy phấn khởi chuẩn bị tiến lên, thế nhưng chỉ có một người ngoại lệ.
Giờ phút này, Mục Vân đứng ở trong Đại điện Tam Cực điện, nhìn ánh mắt đám người đang dồn ở trên người hắn, như có gai ở sau lưng.
Toàn bộ cao tầng Tam Cực điện nhìn hắn, giống như đang nhìn một con khỉ.
Ngược lại là Vương Tâm Nhã một bộ dáng đắc ý, nắm bả vai Mục Vân, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.
- Lý Trạch Lâm, Dương Dương Dương, Vương Hinh Vũ, Vương Tâm Nhã, Tử Mộc, các ngươi trước chuyến này đi, nhớ lấy, tôi luyện làm chủ, bảo tàng tiếp theo.
Lý Vân Tiêu dặn dò:
- Tiếp theo, các ngươi phải nghe lên từ từ Lý Trạch Lâm và Tử Mộc, ai nếu vi phạm hai người bọn họ, tử thương cũng không thể phụ trách!
Một thanh niên kiệt xuất đứng ra nói:
- Điện chủ, ý kia chính là chúng ta chỉ cần nghe bọn hắn thì sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?
Lý Vân Tiêu có chút thâm ý nhìn Mục Vân một ánh mắt, gật đầu nói:
- Không sai!
Lập tức, trong đội ngũ có hàng loạt ánh mắt rơi xuống trên người Mục Vân.
Cảm giác được những ánh mắt kia mang tới ý chí không phục mãnh liệt, Mục Vân cười cười, thế nhưng trong lòng thì mắng lật trời!
Ba lão già này sống bao nhiêu năm, nhìn từng người ra vẻ đạo mạo, chẳng lẽ không biết làm như vậy sẽ đẩy hắn vào trong hố lửa sao?
Lý Trạch Lâm vẫn còn tốt, Thông Thần tứ trọng, khá có uy vọng trong Tam Cực điện, thế nhưng hắn chỉ mới là người của Vân Môn - thế lực thuộc hạ của Tam Cực điện, những thiên chi kiêu tử này, sao có thể nghe lời hắn?
- Được rồi, hiện tại xuất phát!
Lý Vân Tiêu vừa dứt lời, đội ngũ hơn mười người đồng loạt leo lên thiên linh thú phi hành.
- Lão Vương, ngươi nói như vậy, đám xú tiểu tử kia sao có thể phục Mục Vân?
Lý Vân Tiêu nhìn tất cả mọi người bay lên trời, lo lắng nói.
- Không phải tiểu tử này rất bản lĩnh sao? Nếu hắn đã có bản lĩnh thì ít nhất cũng phải có bản lãnh để người khác phục hắn chứ!
- Lão Vương đây là tức giận!
Dương Đình Ngọc cười ha ha nói:
- Xem ra Lão Vương có hai nữ nhi, là chuẩn bị giao chức vụ điện chủ hạ nhiệm cho con rể mình!
- Phi! Hỗn tiểu tử này, để ta cho hắn, ta cũng sẽ không cho hắn!
Vương Chí Kiệt hừ hừ nói:
- Tiểu tử này, thiên phú còn không bằng đứa nhỏ Trạch Lâm này, lại nói Lão Lý, lúc nào ngươi để Trạch Lâm nhà ngươi cưới Hinh Vũ nhà ta?
- Vậy cũng phải con gái của ngươi đồng ý!
Lý Vân Tiêu cười ha ha nói.
Ba vị điện chủ, đứng ở trước ba cấp đại điện, nắm tay trò chuyện với nhau, quên cả trời đất, mà đổi thành một bên, Mục Vân lại bị xa lánh đến không thể đứng thẳng.
Thời khắc này, Mục Vân một thân hắc bào, vành nón che kín đầu, gương mặt chôn thật sâu dưới mũ, khiến người ta không thấy rõ hình dạng của hắn.
Thế nhưng ánh mắt của mọi người xung quanh, vẫn y như là như có gai ở sau lưng, nhìn chằm chằm hắn.
- Vân ca, không sao đâu, có ta ở đây, bọn hắn không dám không nghe chàng!
Nhìn nụ cười đơn thuần của Vương Tâm Nhã, Mục Vân chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm lạnh lẽo, có ngươi ở đây, nhân tài muốn đánh ta sẽ càng nhiều hơn.
Vương Tâm Nhã vừa nói dứt lời, một âm thanh chói tai đã vang lên ở sau lưng.
- Vị Tử Mộc tiên sinh này, vì sao không thể dùng khuôn mặt thật gặp người?
Nói chuyện là một thanh niên thân hình cao lớn, thanh niên này thoạt nhìn cũng chỉ hai lăm hai sáu, cảnh giới Thông Thần tam trọng.
Người này tên là Lý Quảng Mạc, chính là tử đệ Lý gia, niên kỷ phải lớn hơn Lý Trạch Lâm một ít, cũng rất có uy danh ở Lý gia.
Giờ phút này, Lý Quảng Mạc nhìn Mục Vân cùng với Vương Tâm Nhã, nhất là hai tay Vương Tâm Nhã thủy chung ôm cánh tay Mục Vân, bộ vị cao ngất ma sát cánh tay Mục Vân, làm cho hắn nhìn rất là nổi nóng.
Vương Hinh Vũ và Vương Tâm Nhã, từ nhỏ đến lớn đều là hai hòn ngọc quý trên tay Tam Cực điện, những thanh niên tuấn tài bọn hắn, ai mà không muốn lấy được lòng mỹ nhân.
Thế nhưng lần này ngược lại tốt, hai tỷ muội đợi tại Nam Vân Đế Quốc mấy năm, đúng là bị người này nhanh chân đến trước, trong lòng bọn họ sao có thể chịu phục.
Lý Quảng Mạc càng khó mà bình tâm.
Trong đám người này, hắn xem như có thực lực khá mạnh, cho nên lúc này mới đứng ra xuất đầu.
- Ôi, rốt cục nhịn không được!
Nhìn thanh niên tuấn tài còn cao hơn của mình một ít trước mắt, Mục Vân kéo Vương Tâm Nhã ra, cười nói:
- Trên mặt ta có sẹo mụn, không tiện gặp người, được chứ?
- Ngươi...
Lý Quảng Mạc biết rõ Mục Vân đang trêu tức hắn, cười lạnh nói:
- Thì ra Tâm Nhã muội muội tìm hương ba mụn mặt, Tâm Nhã muội muội, chỉ sợ thực lực của mặt mụn sẹo cũng không được?
- Thực lực của ta đúng là không được, thế nhưng Tâm nhi chính là thích ta, ngươi nói vậy là có ý gì?
Mục Vân cúi đầu, âm thanh đạm mạc nói.
- Ngươi muốn chết!
Lý Quảng Mạc vốn là thiên tài Lý gia, giờ phút này nghe thấy vậy thì sao có thể chịu được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận