Vô Thượng Thần Đế

Chương 2193: Ta chờ ngươi (1)

Hắn vốn tính toán kỹ Hứa Khánh Chi cùng La Hữu Vân hai gia hỏa này, Hứa Khánh Chi lục phẩm Kim Tiên, thực lực khá mạnh, cho nên dẫn dụ hắn đến gần hang động Địa Huyệt Chu Vương, lại dẫn bọn hắn vào trong bẫy.
Mà đổi thành một đội người, nhân số khá nhiều, chính là vì lấy nhiều đánh ít, giết chết đám người La Hữu Vân.
Thế nhưng không nghĩ tới, bọn hắn thành công, một đội người lại thất bại.
Lâm Văn mang theo mấy người rời khỏi nơi đây, nói:
- Hạc Hiên, ngươi ở chỗ này nhìn, ta đi xem một chút sẽ trở lại.
- Vâng!
Không bao lâu, lần lượt từng thân ảnh bên trong mạng nhện bị bức bách đã đến tuyệt địa.
Hạc Hiên hiện tại đứng bên ngoài mạng nhện, nhìn đám người, nói:
- Đừng vùng vẫy giãy chết, hảo hảo nhận lấy cái chết là được.
- Ngươi...
- Ta cái gì ta?
Hạc Hiên khẽ nói:
- Ta thấy từng người đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn Các ngươi không biết sống chết, Kiếm Vực là cái thá gì? Nếu không phải Huyết Vực chúng ta tiếp giáp Yêu vực, sáu đường chủ đều ở biên giới Huyết Vực, nghiêm chỉnh đối đãi, Kiếm Vực các ngươi sớm bị chúng ta diệt.
- Cuồng vọng!
- Ta cuồng vọng?
Hạc Hiên cười nhạo nói:
- Các ngươi đừng cho rằng ta không biết, mấy năm trước, thực lực Kiếm Vực các ngươi xác thực cường hoành, trừ Ma vực cùng Yêu vực, không người có thể tranh phong cùng các ngươi, nhưng theo Diệt Thiên Viêm phản bội đi ra ngoài, lại thêm Mục Vân trả thù các ngươi, thực lực Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn các ngươi giảm lớn, thật coi là ai cũng không biết?
- Ngươi...
- Ngươi cái gì mà ngươi?
Hạc Hiên khẽ nói:
- Ta là dao thớt, ngươi là thịt cá, còn dánh tranh với ta? Ta nhìn ngươi sống không kiên nhẫn.
Hứa Khánh Chi há to miệng, không có mở miệng.
Hắn không có cách nào phản bác.
Hiện tại hắn chỉ có thể trông cậy vào Mục Vân tranh thủ thời gian tới cứu bọn họ ra ngoài, những người này, toàn bộ ngỏm củ tỏi, Mục Vân lấy đi một trăm vạn khỏa Kim Dương đan, cũng muốn trả lại toàn bộ.
- Lần này, Huyết Vực chúng ta không lấy ra chút bản lĩnh thật sự, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn các ngươi thật không biết địa vị mình đã thay đổi.
Hạc Hiên cười lạnh nói:
- Nói thật cho ngươi biết, lần này, đường chủ Lôi Đô đã nói, dù tìm không thấy hung thủ giết người, cũng muốn để Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn các ngươi đau lòng.
Hạc Hiên nói, nụ cười trên mặt càng ngày càng âm hiểm.
Đột nhiên, nụ cười trên mặt hắn dần dần ngưng kết.
Một thanh trường kiếm, xuyên qua lồng ngực, máu tươi tí tách chảy ra, rớt đầy một chỗ.
Mục Vân đi ra, nhìn thi thể trên mặt đất, mắng:
- Đám quy tôn tử Huyết Sát thần giáo này thâty quá xem trọng mình, Hứa công tử, ngài không có sao chứ?
- Không sao đâu không sao đâu, ta không sao.
Hứa Khánh Chi vội vàng nói:
- Nhanh, nhanh dùng thiên hỏa của ngươi hòa tan những mạng nhện này, chúng ta ra ngoài.
- Ách ách, đừng có gấp, Hứa công tử.
Mục Vân hiện tại giả bộ ngớ ngẩn nói.
Đừng có gấp? Ta không nóng nảy sao được? Trong lòng Hứa Khánh Chi đã sớm là kiến bò trên chảo nóng xoay quanh.
- Là như vậy, Hứa công tử, ta vừa rồi cùng thê tử thương thảo một chút, Hứa công tử chính là nhi tử của phong chủ Hứa Hàn Lâm, tính mệnh giá trị liên thành, chỉ là một trăm vạn khỏa Kim Dương đan, thế nào so được với mạng của ngài, cho nên...
Còn muốn?
Hứa Khánh Chi sững sờ.
Hắn gặp qua vô sỉ, thế nhưng chưa thấy qua vô sỉ như vậy.
- Ta không có!
Hứa Khánh Chi lạnh mặt nói.
- Thật không có rồi?
- Hết rồi.
- Vậy ta đi.
Mục Vân không nói hai lời, xoay người rời đi.
- Chậm đã.
Nhìn thấy Mục Vân thế mà thật muốn đi, Hứa Khánh Chi sửng sốt.
Gia hỏa này căn bản không cùng hắn cò kè mặc cả, nhìn thấy hắn bị khốn, muốn bắt chẹt hắn.
- Ta cho ngươi, hết thảy đều cho ngươi.
Hứa Khánh Chi nói, trong tay xuất hiện Kim Dương Đan, nói:
- Đây là hai trăm vạn khỏa Kim Dương Đan, tăng thêm một trăm vạn khỏa cho lúc trước ngươi, hiện tại khoảng chừng ba trăm vạn khỏa, đầy đủ ngươi xuất thủ cứu chúng ta?
Mục Vân tiếp nhận Kim Dương Đan, cười nhạt một cái nói:
- Đầy đủ, đầy đủ.
Ba trăm vạn khỏa Kim Dương Đan, tự nhiên đầy đủ.
Mục Vân tiếp nhận Kim Dương Đan, cười nói:
- Tạ, Hứa công tử yên tâm, ta nhất định nói tin tức ngươi bỏ mình cho Hứa Hàn Lâm phong chủ, để phong chủ bớt đau buồn, nói không chừng còn có thể cùng nương ngươi sinh thêm một đứa, cam đoan Hứa gia ngươi có người kế tục.
Mục Vân nói, quay người muốn rời đi.
- Ngươi trở về, trở về!
Hứa Khánh Chi đột nhiên gầm thét lên:
- Ngươi đùa bỡn ta? Mục Vân, ngươi dám đùa ta?
- Ta đùa nghịch ngươi?
Mục Vân đột nhiên kinh ngạc nói:
- Không có, trước đó không phải ngươi cùng La Hữu Vân hai người quay trở lại muốn giết ta à? Hiện tại, ta không chết, đương nhiên muốn tìm bọn các ngươi lấy chút lợi tức, ba trăm vạn khỏa Kim Dương Đan, xem như phí tổn thất tinh thần của ta, không oan.
- Ngươi nói bậy, chúng ta căn bản không có đi giết ngươi, thật nếu đi giết ngươi, ngươi làm sao có thể còn sống.
- Ồ? Không thừa nhận.
Mục Vân cũng không nóng nảy, nói:
- Ai, xem ra, chính La Hữu Vân quyết định rồi? Gia hỏa này, trước khi chết còn muốn lôi kéo ngươi đệm lưng.
- Ngươi...
Chuyện cho tới bây giờ, Hứa Khánh Chi như thế nào vẫn không rõ, Mục Vân hoàn toàn đang đùa bỡn hắn.
Gia hỏa này quả thực quá không muốn mặt.
- Ngươi chết chắc, chết chắc!
Hứa Khánh Chi nói:
- Mục Vân, ngươi dám đùa ta, ta nhất định phải để ngươi đền mạng.
- Để ta đền mạng?
Mục Vân cười nhạt nói:
- Tốt, ta chờ ngươi để ta đền mạng, bất quá còn muốn nói cho ngươi, ngươi trước tránh thoát một kiếp này rồi nói sau.
Vừa dứt lời, thân ảnh Mục Vân nhất thời tiêu tán.
Mà không bao lâu, lần lượt từng thân ảnh trở lại nơi đây.
- Hạc Hiên!
Lâm Văn nhìn thấy thi thể trên đất, tức giận không thôi.
Hạc Hiên, chết!
Những người bên trong còn ở bên trong.
- Chuyện gì xảy ra?
Lâm Văn nhìn Hứa Khánh Chi, quát.
- Là Mục Vân, tiểu tử vừa rồi đến, giết Hạc Hiên, lại chạy.
- Mục Vân là ai?
- Hắn là đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn chúng ta, là một bại hoại từ đầu đến đuôi.
Hứa Khánh Chi mở lời:
- Lâm Văn, ngươi thả ta ra ngoài, ta giúp ngươi báo thù, giết tiểu tử này.
- Ngươi giúp ta báo thù?
Lâm Văn cười.
- Hứa Khánh Chi, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng ngươi?
Lâm Văn khẽ nói:
- La Hữu Vân chết rồi, đồng bạn của ta cũng đều chết rồi, ta vừa rồi đi xem, là bị La Hữu Vân thi triển át chủ bài, nổ chết, trên người Hứa Khánh Chi ngươi khẳng định cũng có át chủ bài, ta thả ngươi ra, không phải tự tìm đường chết?
- Ngươi thành thành thật thật đợi trong này, những Địa Huyệt Chu Vương này sẽ gặm nát xương cốt của ngươi, ngươi chuẩn bị chịu chết đi.
Lâm Văn nói, không nói hai lời, lấy ra một cây sáo, bắt đầu thổi.
Theo tiếng sáo vang lên, đám Địa Huyệt Chu Vương leo ra, bắt đầu hành động, đánh tới mười mấy người Hứa Khánh Chi.
Địa phương này dần dần bị mạng nhện quay xung quanh, tiếng chém giết cùng tiếng mắng chửi vang vọng.
Lâm Văn lại không quan tâm.
Mặc cho Hứa Khánh Chi nói cái gì, hắn cũng làm vương bát niệm kinh, căn bản không nghe.
Thân ở bên trong Mạng nhện, dù Hứa Khánh Chi là lục phẩm Kim Tiên, một bàn tay có thể bóp chết Lâm Văn, thế nhưng gặp dám Địa Huyệt Chu Vương, từng con đều vô cùng độc, hắn căn bản không thoải mái chân tay được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận