Vô Thượng Thần Đế

Chương 3471: Muốn Ba Người Làm Gì

- Phế vật, đều là phế vật.
Một tiếng quát khẽ, nhất thời vang lên, lực lượng hùng hồn trong khoảnh khắc khuếch tán ra.
Bang bang bang...
Từng tiếng rầm vang lên, bên trong đại điện, hơn mười thân ảnh, nhất nhất bị ném ra, chật vật không thôi.
Nhìn kỹ lại, hơn mười thân ảnh kia đều mặc đan bào, vai khiêng chín sao.
Rõ ràng đều là Cửu Tinh Thần Đan Sư.
Cửu Tinh Thần Đan Sư, ở trong Thần giới, tuyệt đối là tồn tại vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng hiện tại, lại bị ngã còn thảm hơn chó.
Nhưng không ai dám nói lung tung.
Trong đại điện, vị kia đang tức giận, ai dám trêu chọc?
- Nương... Vân nhi hôn mê không rõ ràng, ngài cũng không thể trách bọn họ!
Trong đại điện, Mục Thanh Lang hiện tại có chút bi thương nói.
- Nhị ca, có phải trước khi Dương Tử Quỳnh chết, dùng âm chiêu gì không?
- Ta nào biết được.
- Không biết, không biết, không biết.
Tiếng phanh phanh vang lên, bàn tay Bích Nhân Uẩn vung lên, gõ xuống, trong đại điện, Mục Thanh Lang, Mục Thanh Diệp cùng với mục Huyền Cơ ba huynh đệ, đầu nhất thời sưng lên.
- Cái gì cũng không biết, muốn ba người các ngươi làm gì?
Bích Nhân Uẩn hừ nói:
- Ta sinh ra các ngươi, chính là để cho các ngươi trả lời không biết sao?
Vừa nghe lời này, sắc mặt ba người trắng bệch.
Chuyện này, vốn không thể trách bọn họ.
Nhưng bây giờ, đâu phải là thời điểm cùng mẫu thân giảng đạo lý?
- Cút hết, nhìn thấy các ta liền phiền lòng.
Bích Nhân Uẩn nhịn không được mắng.
- Nãi nãi, ta không sao.
Đang lúc này, bên ngoài đại điện, một thân ảnh từ từ mà đến.
Một thân ảnh kia, giờ khắc này, toàn thân cao thấp, một cỗ khí tức hoàn toàn không giống, không hề thua kém ba người Mục Thanh Lang.
Đó là Mục Vân.
Mục Vân hiện tại, toàn thân cao thấp, khí thế hùng hậu, cũng không có chút bộ dáng bị thương.
- Vân nhi...
Bích Nhân Uẩn đi xuống, nhìn Mục Vân, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Không sao?
- Vậy sao ngươi lại ngất xỉu...
- Có lẽ... Bởi vì nương ta...
Mục Vân chậm rãi nói.
Sau đó nhìn về phía ba vị thúc thúc Mục Thanh Lang, nói:
- Ba vị thúc thúc, phụ thân ta rời khỏi thần giới ngay thời khắc quan trọng, hẳn là bởi vì… Nương ta, phải không?
Vừa nghe lời này, ba người Mục Thanh Lang, trầm mặc không nói, lại gật gật đầu.
- Tộc trưởng trước khi đi đã nói, nếu lần này không đi, có thể cả đời sẽ không còn cơ hội cứu mẫu thân ‘ngươi’ nữa.
Vừa nghe lời này, hai tay Mục Vân nắm chặt.
Quả nhiên.
Hắn đã sớm đoán được, có lẽ bởi vì phụ thân tìm được cơ hội giải cứu mẫu thân, cho nên mới rời đi.
Dù sao, không có chuyện gì quan trọng hơn Mục tộc trong mắt phụ thân.
Nếu có, đó là chuyện của nương.
- Một đám tiểu tử hỗn các ngươi, ai...
Bích Nhân Uẩn thở dài, nói:
- Thanh Vũ không ở thần giới, chuyện này, không giấu được bao lâu.
- Nương...
Mục Thanh Lang nhịn không được, lần nữa nói:
- Thật ra, đại ca tọa trấn ở thần giới, vốn chỉ là một thân ngoại hóa thân, ảnh hưởng cũng không lớn.
- Thực lực của đại ca, đã đến tình cảnh chúng ta không thể phỏng đoán rồi.
- Nhưng lần này ngay cả một cỗ lực lượng phân tán ra này, cũng triệu hồi, đủ để nhìn ra. Lần này, chỉ sợ là hung hiểm dị thường.
Vừa nghe lời này, Mục Vân ngẩn ra.
Sắc mặt Bích Nhân Uẩn trắng bệch.
Mục Thanh Vũ là con trai lớn của nàng, cũng là một đứa con trai hiểu chuyện nhất.
- Nếu không phải bởi vì cửu tộc phạt Mục, vạn năm trước, tám vị Hư Thánh của Mục tộc ta đều ngã xuống, mặc dù Thanh Vũ không có ở đây, chúng ta cũng không cần lo lắng tám tộc hiện tại.
Vừa nghe lời này, Mục Vân hơi ngạc nhiên.
Tám vị Hư Thánh.
Trong Mục tộc, cư nhiên có tám vị Hư Thánh.
Mà trong cuộc giao tranh mười ngàn năm trước, tất cả đều bị giết.
Chuyện này, hắn căn bản không biết.
Chỉ là hiện tại, hiển nhiên không phải lúc hỏi những chuyện này.
- Ngược lại chưa chắc đã là tám tộc.
Hiện tại Mục Vân đột nhiên mở lời.
- Ừ?
Vừa nghe lời này, mấy người ở đây đều ngẩn ra.
- Vân nhi, ngươi có ý gì?
Mấy người nhìn về phía Mục Vân, đều không biết vì sao.
- Triệu tộc cùng Chiêm tộc, có lẽ sẽ không xuất binh với chúng ta.
- Mà trước mắt, chúng ta lo lắng, chỉ là Vương tộc cùng Huyết tộc, trong đó, vẫn lấy Huyết tộc làm trọng.
Mục Vân gật đầu nói:
- Ta nắm chắc, Triệu tộc cùng Chiêm tộc, sẽ không xuất binh tấn công Mục tộc chúng ta.
- Chẳng qua, ta cần đi vào trong Triệu tộc cùng Chiêm tộc một chuyến.
- Không thể.
- Không thể.
- Không thể.
- Không thể.
Cơ hồ đồng thời, bốn tiếng nói phản đối vang lên.
Bích Nhân Uẩn hừ một tiếng, nói:
- Triệu Diễm của Triệu tộc, cùng Chiêm Sùng Hoán của Chiêm tộc, hai tên này, rất giảo hoạt.
- Năm đó cửu tộc phạt Mục, hai tộc này, chính là làm hậu cần, căn bản không xuất lực bao nhiêu, cho nên, cừu hận cùng Mục tộc ta, cũng không tính quá lớn.
- Nhưng cũng chính như thế, có thể thấy được, hai tộc này vô cùng giảo hoạt.
- Đúng vậy.
Mục Huyền Cơ cũng hừ nói:
- Hai tộc này, sợ hãi rụt rè, theo ta thấy, chi lại không bằng Chu tộc, Dương tộc, ra tay liền xuất thủ, không ra tay sẽ không ra tay.
- Vân nhi ngươi nếu đi, khó bảo đảm Triệu Diễm và Chiêm Sùng Hoán hai người kia, sẽ không đùa giỡn thủ đoạn giả dối gì.
Nhìn bốn vị trưởng bối có một cỗ bộ dáng căm phẫn, Mục Vân cười chua xót.
- Nãi nãi, nhị thúc, tam thúc, tứ thúc, các người nghe ta nói.
Mục Vân bình tĩnh nói.
- Ta cũng không phải đi đánh nhau.
- Hiện tại tình thế thần giới, không giống như trước kia, liên minh Triệu tộc và Chiêm tộc là yếu nhất, phía tây có ba tộc Hám, Thạch tộc, Mộ Dung tộc liên thủ, như hổ rình mồi.
- Mà phía đông có Chu tộc, phía sau Chu tộc là Huyết tộc, bọn họ cũng không dám trêu chọc.
- Còn nữa, bước tiếp theo, mục tiêu của chúng ta chính là Chu tộc, nếu tiêu diệt Chu tộc, vậy Triệu tộc cùng Chiêm tộc, sẽ gặp phải áp bách của chúng ta.
- Huyết tộc ở giữa, Vương tộc phương bắc, đều là đại chủng tộc nhất đẳng, bọn họ không dám trêu chọc.
Mục Vân nghiêm túc nói:
- Thần giới bây giờ, không giống như trước kia, tình huống liên hợp cửu tộc, không có khả năng xuất hiện.
- Mà đây là cơ hội của chúng ta.
Vừa nghe lời này, bốn người cảm giác, tựa hồ có chút đạo lý.
- Đã như vậy, Tứ thúc đi cùng ngươi.
- Lão tứ, ngươi đừng đùa giỡn nữa, tính tình ngươi nóng nảy, đi còn không được đánh nhau sao?
Mục Thanh Diệp cười nói:
- Tam thúc đi cùng ngươi.
- Các ngươi đừng náo loạn nữa, ta đi cùng ngươi, Vân nhi!
Mục Thanh Lang cũng mở lời.
- Đều câm miệng.
Một tiếng quát vang lên, Bích Nhân Uẩn hừ nói:
- Ta bồi tôn nhi đi.
Vừa nghe lời này, sắc mặt ba người Mục Thanh Lang đều cổ quái.
- Thế nào? Không được sao?
Nhìn thấy bộ dáng cổ quái của ba đứa con trai, Bích Nhân Uẩn hừ nói.
- Không cần, ta tự mình đi là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận