Vô Thượng Thần Đế

Chương 2403: Quả thật muốn chết

Ông...
Trong nháy mắt, đầu Mục Vân ong ong rung động.
Tiên Ngữ.
Hắn chỉ có một đồ nhi, tên Tiên Ngữ, đó chính là Diệu Tiên Ngữ.
- Tiên Ngữ...
Mục Vân hoàn toàn choáng váng, vuốt hai má nữ tử, nhìn dung mạo nữ tử, một tia hồn tức tiến vào trong đầu nữ tử.
Một cỗ khí tức quen thuộc nghiễm nhiên trở về.
Mục Vân không nghĩ tới, thật sự là đồ đệ của mình.
- Wow... Sư tôn... Ta thực sự rất nhớ ngươi ah... Sư tôn...
Diệu Tiên oa một tiếng, khóc rống lên, hoàn toàn trở thành một người nước mắt.
- Tiên Ngữ, ngoan, ngươi... Tại sao ngươi lại ở đây? Và, khuôn mặt của ngươi... Mặt ngươi bị làm sao?
Diệu Tiên ngữ hiện tại không ngừng khóc, ôm Mục Vân không buông tay.
Hai người nhất thời, dẫn đến một trận ồn ào ở trong đám người nhưng mấy người Bộ Thính Phong đã chờ không kiên nhẫn.
- Tử Vũ, vị bằng hữu này của ngươi đang làm cái gì?
Mặc Viễn Dương nhịn không được nói:
- Đừng làm chậm trễ nhã hứng của mọi người, những người này bất quá chỉ là nhân loại ti tiện, tuy rằng bằng hữu ngươi là nhân loại, nhưng cũng nên biết, bọn họ giết bao nhiêu đồng bào Yêu tộc chúng ta, chúng ta bất quá chỉ là giết một ít nhân loại, không quá phận đó chứ?
Vừa nghe lời này, Tử Vũ càng lúng túng.
- Mấy vị chờ một chút.
Tử Vũ nhìn Mục Vân, thấp giọng nói:
- Mục tiên sinh, ta dẫn người này đi, chúng ta trước tiên rời khỏi khu săn bắn đi.
- Cút.
Tử Vũ vừa dứt lời, Mục Vân quát một tiếng.
Tiếng quát này để Tử Vũ nhất thời ngây ngốc.
Ô Ngọc hiện tại nhịn không được nói:
- Có xong không? Người bạn này của ngươi không rời đi, chúng ta sẽ bắt đầu.
Tử Vũ hiện tại buồn bực, hắn đâu thể khống chế được Mục Vân?
Nhìn thấy Tử Vũ và Mục Vân căn bản không để ý tới hắn, Ô Ngọc nhất thời tức giận.
- Cung tiễn.
Ô Ngọc hừ một tiếng, lấy ra cung tiễn, cầm cung cài tên, bắn ra một mũi tên.
Hưu...
Trường tiễn cắt qua không khí, thẳng tới Diệu Tiên Ngữ, nhưng đột nhiên, mũi tên dừng lại phía sau Mục Vân, không thể nhúc nhích, bị từng sợi tơ cố định.
- Tiên Ngữ, sao ngươi lại ở chỗ này?
Tâm tình Diệu Tiên Ngữ rốt cục ổn định lại, nhưng vẫn ôm Mục Vân, không buông tay.
- Ta đi ra từ trong Tứ Nguyên phong địa đã đi tới tiên giới, ngay từ đầu ở trong Linh vực, đắc tội một vị công tử thế gia, chạy nạn đến Yêu vực, nhưng không nghĩ tới bị người bắt làm nô lệ....
Diệu Tiên càng nói càng kích động, lại oa oa khóc lớn:
- Sư tôn, sư tôn, Tiên Ngữ cho rằng, cho rằng đời này không gặp được sư tôn nữa...
- Không sao đâu, không sao đâu.
Mục Vân vẫn như trước xoa xoa mái tóc dài lộn xộn của Diệu Tiên Ngữ, nói:
- Ngươi xem, hiện tại không phải nhìn thấy sư tôn sao? Ta mang ngươi trở về, không sao....
Mục Vân tận lực làm cho ngữ khí của mình bình thản.
Đứng dậy, ôm Diệu Tiên Ngữ vào trong ngực, Mục Vân muốn xoay người rời đi.
Một tiếng đinh đương vang lên, trường tiễn rơi xuống đất.
- Mục tiên sinh...
- A, đúng rồi!
Mục Vân không để ý tới Tử Vũ, nhìn Diệu Tiên Ngữ trong ngực, lại nói:
- Tiên ngữ, ngươi nhìn kỹ xem, những người này, là ai bắt ngươi.
Dứt lời, hắn ôm Diệu Tiên ngữ, từng bước từng bước đi tới lôi đài, nhìn mấy người.
- Nha, Tử Vũ, vị Mục tiên sinh này của ngươi chuẩn bị ra mặt vì nhân loại này phải không?
Nhìn thấy cảnh này, Ô Ngọc cười nhạo nói:
- Như thế nào? Với vết sẹo trên mặt, vị Mục tiên sinh này của ngươi có thể hạ thủ? Xem ra thật đúng là... Có sở thích độc lạ.
- Ô Ngọc, lời này của ngươi không đúng, ta nhìn nữ nhân này rửa mặt tắm rửa một phen, dáng người chính là tuyệt đỉnh, có lẽ tắt đèn thì vẫn có thể hưởng thụ như cũ.
Mặc Viễn Dương cười ha ha một tiếng.
- Được rồi.
Cốt Lưu Phong hiện tại cắt đứt, nói:
- Mục tiên sinh, nếu ngươi thích người này, cứ mang nàng đi, chúng ta tự nhiên sẽ không ngăn cản.
Cốt Lưu Phong biết, Mục Vân là một vị Vương cấp tiên đan sư, thân là Vương cấp tiên đan sư, Mục Vân chỉ cần muốn, cho dù đến ở trong đại bản doanh của Khiếu Nguyệt Thiên Lang cũng có thế.
Cho nên hắn không quá muốn đắc tội Mục Vân.
- Người, ta đương nhiên phải mang đi.
Mục Vân thản nhiên nói:
- Nhưng ai, bắt nàng tới, xin hãy đứng ra, chịu chết đi.
Vừa nghe lời này, một trận gió lạnh thổi qua, tràng diện nhất thời yên tĩnh.
Sắc mặt Tử Vũ đắng chát.
Mục Vân này không sợ trời không sợ đất, ngay cả phụ thân mình cũng không sợ.
Những công tử này, cả đám đều đứng đầu trong tộc, đương nhiên càng không có khả năng sợ Mục Vân.
Nếu náo loạn lên, nó chỉ sẽ bạo tạc.
- Khẩu khí thật lớn!
Ô Ngọc cười nhạo nói:
- Mục tiên sinh đúng không? Chúng ta nể mặt ngươi là bằng hữu của Tử Vũ, không so đo với ngươi, nhưng ngươi cũng phải biết, trời cao đất dày, ngươi, còn không tính là cái gì.
- Nơi này là Yêu vực, là địa bàn của Lang tộc chúng ta, không phải nơi ở của nhân loại ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn ở chỗ này đùa giỡn uy phong của ngươi?
Mục Vân căn bản không để ý tới Ô Ngọc.
- Tiên Ngữ, ngươi nhìn, là ai bắt ngươi tới, có thương tổn ngươi hay không?
Mục Vân mở lời:
- Nói cho sư tôn biết, có sư tôn ở đây, không sao đâu.
- Là hắn.
Diệu Tiên Ngữ Ngọc chỉ thẳng Ô Ngọc.
- Đúng vậy, là ta.
Ô Ngọc nói:
- Tiểu nha đầu này lúc đầu là một tiên đan sư, ta thấy nàng còn có chút hữu dụng, tính toán giữ lại, không nghĩ tới dám làm thịt mấy hộ vệ trong tộc ta, quả thực muốn chết.
- Ngươi nói hươu nói vượn.
Diệu Tiên hừ nói:
- Là mấy hộ vệ kia muốn cưỡng hiếp ta, ta mới lỡ tay giết bọn họ.
- Cưỡng hiếp ngươi? Dựa vào cái gì? Với hai vết sẹo trên khuôn mặt của ngươi?
Ô Ngọc cười nhạo nói:
- Ngươi tốt xấu gì cũng có chút tự biết mình đi chứ?
- Ngươi......
- Đó chính là ngươi động thủ?
Mục Vân lạnh lùng nói.
- Mục tiên sinh, Mục tiên sinh.
Tử Vũ hiện tại vội vàng tiến lên, khẩn trương nói:
- Ô Ngọc cũng không biết, đây là đồ đệ của ngươi, bằng không hắn khẳng định sẽ không làm như vậy, tha cho hắn lần này đi.
Tử Vũ hiện tại biết, Mục Vân ngay cả phụ thân hắn cũng không sợ, làm sao có thể sợ Ô Ngọc, sợ Phong Lang nhất tộc.
Nếu để hắn giận, hắn tuyệt đối sẽ giết Ô Ngọc.
- Ha ha. Tử Vũ, ngươi đang làm gì?
Ô Ngọc cười ha ha nói:
- Ngươi là Tử Văn Yêu Lang nhất tộc, cầu tình với một nhân loại? Lão tử cần cầu tình hắn, nên lo lắng chính là an nguy của hắn kia kìa?
Ô Ngọc quát:
- Phong Lang nhất tộc ta sẽ để cho tên này biết, nơi này là địa bàn của ai?
Ô Ngọc vừa dứt lời, tiếng lạch cạch vang lên.
Hơn mười thân ảnh lao ra, vây quanh Mục Vân cùng Diệu Tiên Ngữ và Tử Vũ.
- Ô Ngọc, ngươi làm gì?
Tử Vũ vội vàng quát:
- Ngươi muốn chết sao?
- Muốn chết không phải ta, là hắn, Tử Vũ, ngươi lại đây, ta sẽ không động ngươi, nếu ngươi muốn chết, vậy thì chết, cũng không trách được Ô Ngọc ta.
- Ngươi mau dừng tay lại.
Tử Vũ gào thét nói:
- Chuyện này, chỉ cần ngươi nhận sai, có thể giải quyết, Mục tiên sinh sẽ không giết ngươi.
Nghe được lời này, Ô Ngọc chỉ cảm thấy nghe được một câu đùa lớn.
- Mục tiên sinh giết ta? Hắn có thể giết ta không?
Ô Ngọc cười nhạo nói:
- Nơi này là địa vực Lang tộc, không phải địa vực nhân loại, tiểu tử, ngươi ở chỗ này đùa giỡn ngang ngược, hơi non nớt một chút.
Vừa nghe lời này, Tử Vũ nóng nảy.
- Mục tiên sinh, Mục tiên sinh...
Tử Vũ vội vàng nói:
- Tính cách Ô Ngọc từ trước đến nay luôn như thế, ngài đừng để ý, ta sẽ khuyên nhủ hắn, cho hắn một cơ hội đi, nếu ngài giết hắn, Ô Ngọc Phong Lang nhất tộc, sẽ không từ bỏ ý đồ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận