Vô Thượng Thần Đế

Chương 3382: Chiêm Hân Di gặp nguy hiểm

Ở dưới chân hắn, một ngũ giác tinh mang trận rõ ràng xuất hiện.
Mà bên trong Xích Linh, xuất hiện một Ngũ Giác Tinh Mang trận.
Bên trong hai tinh mang trận, ẩn chứa khí tức giống nhau.
Tâm thần Mục Vân vừa động, Xích Linh nhất thời đứng thẳng tắp.
Loại cảm giác này, tựa như giữa hai người, tiến hành liên hệ, trở nên chặt chẽ hơn nữa.
- Cái này...
Mục Vân hiện tại khẽ động.
Xích Linh hiện tại, giống như sống lại, mang theo khí tức khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
Nói không rõ, dò không ra, thế nhưng, hắn có thể rõ ràng cảm giác được.
Xích Linh, tựa hồ ẩn chứa một ý niệm độc đáo tồn tại.
- Hô...
Từ từ, Mục Vân thở ra một hơi.
Xích Linh vốn tràn ngập kỳ lạ, hiện giờ, ở trong tay mình, ngược lại là nhân tài không được trọng dụng.
Nếu muốn Xích Linh từng bước tăng lên, còn cần hắn thật cẩn thận che chở.
- Điện hạ.
Một tiếng hô to hiện tại vang lên.
Mục Động Thiên hiện tại chắp tay nói, nhìn Mục Vân, nói:
- Điện hạ, thuộc hạ ở ngoài bảy mươi dặm, trên một thảo nguyên, phát hiện có người đánh nhau.
- Ồ? Ai vậy?
- Là hơn mười người của Bạch Long Câu nhất tộc, vây quanh đại tiểu thư Chiêm tộc Chiêm Hân Di, ta thấy bên người Chiêm Hân Di kia chỉ có mười mấy người, có lẽ đã chống đỡ không được quá lâu!
Nghe được lời này, ánh mắt Mục Vân chợt lóe.
Chiêm Hân Di...
Chiêm công chúa.
- Điện hạ, chúng ta cứu hay không?
Mục Động Thiên cẩn thận hỏi.
Dù sao cũng là người của Chiêm tộc, cửu tộc và Mục tộc bọn họ, quan hệ đều rất khẩn trương.
- Đi xem một chút.
Mục Vân hiện tại mở miệng.
Chiêm Hân Di năm đó đối với hắn rất không tệ, tuy rằng không biết hắn là Mục Vân, thế nhưng chung quy có một đoạn giao tình cùng hắn.
Mà hiện tại, Mục Vân càng hiểu được, chiến sĩ thập tộc tiến vào nơi này, liên hợp lại đối phó ngoại tộc, không phải lúc nên so đo việc này.
Nhân giới không còn, thập tộc còn có ý nghĩa tranh đấu gì nữa.
- Đại ca, nữ nhân này, thật đúng là khó đối phó!
- Cẩn thận một chút, các huynh đệ.
Giờ khắc này, trên một thảo nguyên, hơn mười thân ảnh vây quanh hơn mười thân ảnh.
Trong đó có một bóng dáng xinh đẹp, một thân váy dài trắng tinh, dáng người lung linh, có chút quyến rũ động lòng người, hiện tại trên khuôn mặt xinh đẹp, mang theo một tia tái nhợt, thần lực ba động, cũng là từ từ hạ thấp.
Chính là Chiêm Hân Di.
- Công chúa điện hạ, Ngài đi trước!
Bên cạnh Chiêm Hân Di, hai võ giả Chiêm tộc cảnh giới Tổ Thần ngũ biến khẽ quát:
- Những tạp chủng này, quá đáng ghét, công chúa, ngài đi trước, chúng ta đệm hậu, chúng ta có thể xảy ra chuyện, nhưng ngài không thể.
- Ta không đi!
Chiêm Hân Di hiện tại cường ngạnh nói:
- Thân là Chiêm tộc công chúa, lâm trận lùi bước, ta còn tính là công chúa gì? Hoặc là chết cùng nhau, hoặc đi cùng nhau.
Trên mặt Chiêm Hân Di mang theo một tia kiên định.
Nghe được lời này, hơn mười người xung quanh, hiện tại đều thấy chết không sờn.
- Mọi người nghe mệnh lệnh của ta, giết ra một con đường máu, rời khỏi nơi này.
Hai người kia nhất thời cầm thần binh trong tay, giết ra.
Trong lúc đó, khí tức sát phạt trùng kích ra.
- Hắc hắc... Dốt nát!
Mà cùng lúc đó, hai gã nam tử lãnh đội đối diện, trong mắt lộ ra nụ cười trêu chọc.
- Bốn người các ngươi, làm thịt hai người kia.
Một người trong đó làn da trắng nõn, nhếch miệng cười nói:
- Muốn giết ra ngoài, nằm mơ.
- Vâng.
Bá bá bá......
Bốn chiến sĩ Bạch Long câu nhất tộc cảnh giới Tổ Thần ngũ biến giết ra.
- Chiêm Huyền, Chiêm Sặc, cẩn thận.
Chiêm Hân Di hiện tại nhất thời xông ra.
Nhưng đột nhiên, hai thân ảnh lại ngăn lại.
- Hắc hắc, tiểu mỹ nữ, đi đâu vậy?
Hai nam tử dẫn đầu, khí tức trên người càng cường đại, hiện tại trong mắt mang theo tươi cười nịnh nọt.
- Cút đi!
Chiêm Hân Di một kiếm giết ra.
- Còn rất không chịu thua nha.
Hai người kia ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một chút, đồng thời giết ra.
Trong nháy mắt, mọi người giao thủ ra, Bạch Long Câu nhất tộc, rõ ràng nhân số chiếm ưu thế, chiến sĩ cảnh giới Tổ Thần ngũ biến chừng sáu người.
Mà Chiêm tộc bên này, trước mắt chỉ còn lại Chiêm Hân Di, Chiêm Huyền cùng với Chiêm Oa ba người.
Sáu chọi ba, căn bản không có phần thắng.
- A...
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, đột nhiên, sắc mặt Chiêm Oa trắng bệch, một thanh trường thương xuyên thấu thân thể hắn.
Còn chưa kịp phản ứng, một kiếm giết tới, chém ngang, gọt đi toàn bộ đầu hắn.
- Chiêm Oa.
- Chiêm Oa.
Chiêm Huyền cùng với Chiêm Hân Di hai người ở một bên, sắc mặt triệt để thay đổi.
Tổ Thần ngũ biến, cứ như vậy chết.
Khoảng cách quá lớn.
Cùng là cảnh giới Tổ Thần ngũ biến, bọn họ vốn không phải đối thủ, hơn nữa, đối phương nhiều người thế mạnh, càng bất lợi.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, tất cả mọi người sẽ chết ở đây.
Khóe mắt Chiêm Hân Di hiện tại xuất hiện vẻ tàn nhẫn.
- Thánh Luân Mệnh Quyết.
Một tiếng quát khẽ trong nháy mắt vang lên, đột nhiên, trong cơ thể Chiêm Hân Di, một cỗ khí thế cuồng bạo, bộc phát ra.
- Chịu chết!
Tiếng quát khẽ vang lên, trường kiếm giết ra.
Phanh...
Nhất thời, hai thân ảnh chôn vùi dưới trường kiếm của Chiêm Hân Di.
- Đáng giận!
Hai người dẫn đầu nhìn thấy cảnh này, tức giận không thể chịu nổi.
- Bạch Đồng Vũ, không cần lưu thủ.
- Bạch Nguyên Phong, giết nữ nhân xinh đẹp như vậy, thật sự đáng tiếc...
- Là mạng của tộc nhân chúng ta quan trọng, hay nữ nhân quan trọng?
- Đương nhiên là tộc nhân.
Hai người ngắn ngủi giao lưu hai câu, xông ra ngoài.
Hai người hiện tại, thân ảnh vừa lao tới, nhất thời biến thành hai con tuấn mã dáng người cao lớn.
Tuấn mã kia, toàn thân trắng như tuyết, một thân bộ lông màu trắng, phiêu đãng trong gió, một cỗ chính khí thuần khiết mênh mông khuếch tán ra.
- Ừ?
Chiêm Hân Di nhìn thấy một màn này, thần sắc đầy ngưng trọng.
Bạch Long Câu, chủng tộc cửu đẳng, nhưng tốc độ cực nhanh, hơn nữa công kích sắc bén, không thuộc loại công kích cường đại khí thế như núi, mà là công kích nhẹ nhàng như linh vũ.
Khí thế dâng lên, hai thân ảnh bạch mã đánh về phía Chiêm Hân Di.
- Hoa Dực kiếm khiếu.
Một kiếm rút ra, kiếm khí tung hoành, trường kiếm từ từ phóng thích ra.
Khí tức cường đại, một sóng cao hơn một sóng, kiếm khí lăn qua lăn lại, khí tức làm tim người ta đập nhanh truyền ra.
Tiếng kiếm khí gào thét, quấn quanh thân thể Bạch Đồng Vũ cùng Bạch Nguyên Phong, hiện tại quấn lấy nhau, gắt gao vây quanh hai người.
- Điểm năng lực này, sao có thể làm khó hai người chúng ta.
Bạch Đồng Vũ miệng phun tiếng người, cười nhạo một tiếng, một vó đạp xuống.
Một vó kia ngưng tụ xuống, trong nháy mắt, mở rộng ra, đánh tới Chiêm Hân Di.
Ầm...
Nhất thời, kiếm quang cùng móng ngựa luân phiên tung hoành, mặt đất dần dần run rẩy xuống.
Phốc...
Chiêm Hân Di hiện tại, sắc mặt trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi.
- Hắc hắc, nói cho ngươi, so sánh với Bạch Long Câu nhất tộc chúng ta, nhân loại các ngươi quả thực yếu đến đáng thương.
Bạch Đồng Vũ cười nhạo một tiếng, trong lời nói đầy lạnh lùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận