Vô Thượng Thần Đế

Chương 3987: Ta chiếm bảy cái (1)

- Bọn họ...
- Không cần lo lắng, là bằng hữu của ta, vẫn làm bạn với ta, chẳng qua chưa bao giờ xuất hiện qua.
Mục Vân trấn an nói:
- Vừa hay bảy người, mười chỗ truyền thừa này, bảy cái, chúng ta đã đặt trước.
Giờ khắc này, trong Cổ Đồng sơn, từng thân ảnh cũng là hướng đến truyền thừa chi địa.
Mười đạo thông thiên quang trụ, nhổ đất mà lên, mỗi một đạo đều cao vạn trượng.
Mười tòa thông thiên quang trụ kia, giờ khắc này nối liền, mặc dù cách xa hơn mười dặm, đều có thể thấy rõ ràng.
Đến gần, càng có thể nhìn thấy, mười chỗ truyền thừa, vờn quanh một vòng, nằm trong một mảnh sơn cốc rộng lớn.
Khi mấy người Mục Vân đến, chỉ thấy trong sơn cốc, từng thân ảnh qua lại, càng có rất nhiều Thánh thú, bất cứ lúc nào lao ra.
- Xem ra muốn bắt lấy truyền thừa, không chỉ đệ tử các thế lực lớn, Thánh thú kia, cũng không dễ chọc.
Chu Nhạc hiện tại thở ra một hơi.
Y Duyệt hiện tại gật đầu nói:
- Đồng Cổ sơn này vốn kỳ quái, mười năm mở ra một lần, một năm sau đóng cửa, trong thời gian một năm này, sẽ xuất hiện truyền thừa.
- Mà những Thánh thú này, nghe nói cũng là xuất hiện trong thời gian một năm này, sau đó biến mất không thấy.
Lương Văn Tuyên cũng nói:
- Nghe phụ thân nhắc tới, Đồng Cổ sơn năm đó, tựa hồ có một vị đại năng giả tọa hóa ở nơi này, vị hậu nhân phúc trạch, cố lưu lại nơi này.
Mấy người ngươi một câu ta một câu, cách khoảng cách ngàn thước, nhìn mười cột sáng bay lên trời.
- Quả nhiên là huy hoàng.
Bốn phía mười trụ sáng, hiện tại đã tụ tập hơn một ngàn nhân ảnh, càng nhiều thân ảnh đang cuồn cuộn không ngừng giết tới.
Mục Vân nhìn bốn phía, nhân mã khắp nơi, muôn hình muôn vẻ, ngược lại náo nhiệt không thôi.
- Các ngươi xem.
Mà hiện tại, trong thú triều phía dưới, một thân ảnh chìm sâu trong thú triều, không được đi ra.
- Vũ Hồng Dương.
Nhìn thấy thân ảnh kia, trong mắt Y Duyệt cùng Lương Văn Tuyên đều hiện ra tức giận.
Chu Nhạc hiện tại mở lời:
- Tất cả mọi người đều đệ tử đồng môn, cứu hắn đi.
- Cứu hắn?
Y Duyệt hừ nói:
- Muốn cứu ngươi đi cứu, chúng ta mới không đi.
- Đúng vậy!
Lương Văn Tuyên nhớ tới chuyện trước đó không khỏi tức giận nói:
- Lúc trước khi ba người chúng ta gặp nạn, tên này nhân cơ hội muốn đói tiền, sống chết mặt bây, hiện tại đáng đời.
Nghe được lời này, Chu Nhạc cũng không nói nhiều nữa.
Hiện tại hiển nhiên bốn người do Mục Vân cầm đầu, hắn có thể đạt được một chỗ truyền thừa, cũng coi như là chuyện tốt.
Đối với Vũ Hồng Dương, chỉ có thể nói là tự mình chịu tội.
Hồi tưởng lại lúc chia tay, ba người Mục Vân mời hắn tổ đội, từ đáy lòng hắn thật ra cũng không quá tín nhiệm ba người.
Nhưng dù sao cũng là đệ tử đồng môn, cho nên lưu lại một đạo phù ấn, ba người nếu gặp phải nguy nan, có thể gọi hắn.
Hiện tại xem ra, đạo phù ấn kia, hẳn là đã cứu mạng mình.
Vù vù...
Mà hiện tại, từng đạo tiếng phá không vang lên, mấy thân ảnh hiện tại, cũng xuất hiện ở bốn phía quang trụ.
- Năm người Tử Linh tộc!
Y Duyệt nhìn về phía bên kia, cẩn thận nói.
Tử Linh tộc đối với Mục Vân có lòng tất sát, nàng cũng biết.
- Khanh khách... Có vẻ như tất cả mọi người rất tích cực.
Tiếng cười yếu ớt lúc này vang lên, nữ tử cầm đầu Tử Linh tộc chính là Linh Nguyệt Sanh.
Linh Nguyệt Sanh một thân váy dài màu hồng phấn, vòng eo vặn vẹo, độ cong ưu nhã động lòng người, ánh mắt nhìn về phía bốn phía.
- Mấy vị Tiêu Dao Sơn, ngược lại tốc độ không chậm.
Linh Nguyệt Sanh nhìn về phía mấy người Mục Vân, ánh mắt thủy chung dừng lại trên người Mục Vân.
- Vị này chính là đệ tử thứ năm của tông chủ Tiêu Dao Sơn đúng không?
Linh Nguyệt Sanh cười khẽ nói:
- Ngược lại có chút anh tuấn, chỉ là, vì sao thoạt nhìn, đầu óc không tiện sử dụng đây?
- Đầu óc ngươi mới không dễ sử dụng!
Y Duyệt hừ nói:
- Ta thấy đầu óc nương ngươi rất dễ sử dụng, phu quân một đống, con cái một đống, không biết Linh Nguyệt Sanh ngươi, ở trong mắt ngươi nương Linh Bách Mai, rốt cuộc đáng giá vài phần?
- Y Duyệt ngươi vẫn luôn miệng lưỡi sắc bén.
- Cùng người của Tử Linh tộc các ngươi, không miệng lưỡi sắc bén, làm sao sống sót?
Y Duyệt lạnh lùng nói:
- Mỗi một tên đều là nhân vật hung ác nuốt người không dư thừa xương cốt.
Linh Nguyệt Sanh không nhìn Y Duyệt nhiều, ánh mắt chuyển hướng Mục Vân, bình tĩnh cười nói:
- Mục Vân, ngươi quả nhiên là mầm móng tốt, khó trách có thể quen biết Diệu Tiên Ngữ, bất quá, ngươi cho rằng trốn vào Tiêu Dao sơn, liền không lo?
- Dường như cho đến bây giờ, ta vẫn an toàn.
- Phải không?
Linh Nguyệt Sanh cười nhạo nói:
- Chỉ sợ cuộc sống tốt đẹp của ngươi, không bao lâu nữa, đến lúc đó, Tiêu Dao Sơn cũng không cách nào che chở ngươi.
- Vậy ta chờ.
Người bên ngoài không biết, nhưng đáy lòng Mục Vân hiểu được, mục tiêu của Tử Linh tộc căn bản không phải hắn, mà là Diệu Tiên Ngữ.
Diệu Tiên Ngữ thân là đệ tử được Đan Đế phủ bồi dưỡng trọng dụng, bị người bắt đi, biến mất không thấy, nếu lần thứ hai trở lại trong Đan Đế phủ, Đan Đế phủ thân là bá chủ đệ cửu giới, nhất định phải bảo vệ, đến lúc đó, phàm là người tham dự, chết đều là chuyện nhỏ, làm không tốt, toàn tộc bị diệt.
Tử Linh tộc ở trong Khôn Hư giới đúng là bá chủ, nhưng so sánh với Đan Đế phủ, đó chính là tiểu vu gặp đại vu.
- Tựa hồ bầu không khí có chút không đúng?
Một giọng nói tao nhã vang lên, năm thân ảnh lần thứ hai xuất hiện, rơi vào bên kia.
Năm thân ảnh kia, cầm đầu là một thanh niên, một thân trang phục kỵ sĩ, nhất cử nhất động, nho nhã lễ độ, làm cho trong đầu Mục Vân xuất hiện một tên.
La Đức Cáp Đặc!
Quang Minh giáo đình La Đức Cáp Đặc. .
Tên này, cùng tên ra vẻ đạo mạo La Đức Cáp Đặc kia, thật rất giống nhau.
- Lạc Đức Kiệt Tư, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng của ngươi, ta thật sự rất muốn nôn.
Linh Nguyệt Sanh nhíu mày nói.
- Đúng vậy, nô gia nhìn thấy, cũng rất muốn nôn.
Một tiếng nói mị hoặc vang lên.
Năm thân ảnh, lần thứ hai xuất hiện.
- Nguyệt Lộ Nhi của Nguyệt Hồ tộc.
Ánh mắt Y Duyệt chuyển hướng, cũng hơi chấn động.
Nguyệt Lộ Nhi kia tuy nói không phải loại tư chất tuyệt sắc, nhưng nhất cử nhất động, một nụ cười, một nháy mắt lại mị hoặc muôn vàn.
Một thân váy hở, lộ ra một mảnh tuyết trắng, mà vai thơm nửa hở kia lại càng bóng loáng như ngọc, một đôi chân thon dài, hiện tại có chút lười biếng đứng, vô luận từ góc độ nào, đều làm cho người ta thần hồn dao động.
Hồ tộc từ trước đến nay tràn ngập mị hoặc, nữ tử có thể làm cho nam nhân mất hồn, cho dù nam tử, gần như xinh đẹp yêu dị, cũng có thể làm cho một ít nam nhân khó tự kiềm chế.
Nương theo mấy người Nguyệt Lộ Nhi xuất hiện, tiếng hô hấp bốn phía đều trở nên trầm trọng.
Vù vù...
Mà cùng lúc đó, hai phương hướng, lại có hai đội nhân mã chạy tới.
Thụ Tinh tộc cùng Nham Ma tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận