Vô Thượng Thần Đế

Chương 243: Phong Tâm Linh Ấn (1)

- Là ngươi cho chúng ta nhìn thấy hi vọng, cướp đoạt quán quân, chúng ta không phải vì chính mình, mà là vì ngài, hiện tại nói chúng ta từ bỏ, làm sao có thể... Chúng ta thế nào cũng phải xứng đáng với ngài!
Âm thanh Hoàng Vô Cực vô cùng nghẹn ngào, lời nói đứt quãng.
Nghe thấy lời này, học viên khác cũng cúi đầu.
Lần này, bọn hắn không phải chiến đấu vì mình, mà là vì Mục Vân!
Thế nhưng chuyện đã đến một bước này...
Cửu ban bị hạn chế, chỉ có thể xuất chiến năm người, mà bây giờ Mục Phong Hành lại bị thương nặng, muốn hắn chịu đựng huyệt khiếu toàn thân đau nhói chiến đấu, làm sao có thể?
Bốn người, kế tiếp còn đánh như thế nào?
Đối thủ thì lại một người cường đại hơn một người.
Cao cấp tứ ban, lần trước bị bọn hắn giáo huấn, đó là bởi vì học viên mạnh nhất của bọn hắn không xuất chiến, cao cấp tam ban, ban cấp của Vương Hinh Vũ, yêu nghiệt xuất hiện lớp lớp.
Cao cấp nhất ban và cao cấp nhị ban thì lại càng không cần phải nói.
Bị Hoàng Vô Cực quát, Mục Vân ngốc tại chỗ.
Sau đó, Mục Vân cười khổ một tiếng, vỗ bả vai Hoàng Vô Cực, đi đến lôi đài.
Cao cấp cửu ban quật khởi làm cho rất nhiều người thấy ngứa mắt.
Bảy người dự thi biến thành năm người, hiện tại, rõ ràng là đấu võ bình thường, lại biến thành liều mạng, dùng toạn bộ các loại biện pháp để học viên của hắn bị thương, không cách nào tham chiến.
Bị người ta bức đến mức độ này, còn có thể làm sao?
Buông tay?
Đó là nói nhảm!
Chiến!
Chỉ có chiến một trận!
Bước lên lôi đài, giờ phút này, Thứ Dục đã đã đứng ở trên lôi đài.
Nhìn đối thủ, Mục Vân cười.
Ngắm nhìn bốn phía, nhìn thấy hàng vạn học viên, Mục Vân mở miệng.
- Hôm nay, Mục Vân ta đứng ở đây nói cho các ngươi biết, cái gì là thiên tài, cái gì là phế vật!
- Cao cấp cửu ban là ban của ta, mỗi học viên của ta đều là thiên tài, bọn hắn sẽ không thất bại, sẽ không bỏ rơi, cho nên, bọn hắn nhất định sẽ đi đến cuối cùng, vấn đỉnh đệ nhất.
- Mà các ngươi chính là phế vật, sẽ chỉ đùa nghịch tiện!
Chỉ vào đám người ngũ ban, Mục Vân mắng to:
- Tất cả các ngươi đều là phế vật, thực lực không bằng đối thủ thì lại dùng thủ đoạn hạ lưu như thế!
- Ngạn Vân Ngọc, Tiêu Bất Ngữ, Thứ Dục, các ngươi chỉ có thể là phế vật, mà Mục Vân ta sẽ hung hăng giẫm các ngươi ở dưới chân.
- Hôm nay, Mục Vân ta chỉ muốn hỏi một câu, các ngươi, có người phế vật, có người tiểu nhân, sẽ là đối thủ của Mục Vân ta, có thể là đối thủ Mục Vân ta!
- Hôm nay, Mục Vân ta sẽ mang theo cửu ban của ta, đứng lên vị trí thứ nhất của cao cấp ban, giẫm toàn bộ đám rác rưởi các ngươi xuống dưới chân, có thủ đoạn gian trá gì thì cứ lấy ra đi!
Mục Vân đứng ở trước mặt hàng ngàn hàng vạn người, chỉ vào người hắn muốn mắng, người hắn nên mắng, chửi ầm lên.
Trong khoảnh khắc này, toàn trường yên tĩnh như chết, tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm nhìn Mục Vân.
- Cửu ban (*) vấn đỉnh!
- Cửu ban vô địch!
- Sư tôn vô địch!
[*Thống nhất sửa thành cửu ban, bát ban, không dùng lớp chín, lớp tám nữa nha mọi người]
Mục Vân vừa mắng xong, phía trên toàn bộ võ tràng, sau một đoạn thời gian hoàn toàn yên tĩnh, cao cấp cửu ban đã triệt để điên cuồng!
Thử hỏi, ai dám ở trên loại tranh tài rầm rộ như thế này mà chửi ầm lên, mắng to ngũ ban, mắng to tứ ban, mắng to đạo sư đệ nhất cao cấp ban Ngạn Vân Ngọc.
Mục Vân dám!
Hắn muốn mắng thì mắng.
Vung bàn tay lên, ra hiệu đám người cửu ban yên tĩnh, ánh mắt Mục Vân dừng lại ở trên người Thứ Dục trước mặt.
- Tại hạ là Mục Vân, chủ đạo sư cao cấp cửu ban, xin chỉ giáo!
- Phế vật!
Mục Vân lễ phép mở miệng, nhưng Thứ Dục sớm đã bị lời nói lúc trước của hắn chọc giận.
- Phế vật chính là phế vật, Mục Vân, ngươi vĩnh viễn sẽ không thay đổi được cửu ban của ngươi là phế vật, ngươi cũng là phế vật, con tư sinh, ngồi lên vị trí thiếu tộc trưởng Mục gia, ngươi thật tưởng là ngươi đã bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng rồi sao?
Thứ Dục cười lạnh nói:
- Vô tri ngu xuẩn mà thôi, bây giờ ở đây nói thì có làm được cái gì sao? Cửu ban của ngươi chú định thất bại, mà ngươi sẽ triệt để thất bại trong tay ta!
- Mà ngươi ngu xuẩn, mắng to Ngạn Vân Ngọc, không cần nghĩ ta cũng biết, hiện tại trong lòng hắn đã nổi lên lửa giận, ngươi vẫn là quá ngu, không biết sự lợi hại của hắn, nếu không, ngươi bây giờ sẽ không thể nào, cũng không dám nói loại lời này!
- Hắn lợi hại, có quan hệ gì với ngươi sao? Rắn chuột một ổ mà thôi.
- Ngươi...
- Muốn chiến thì chiến đi, lải nhải dông dài cái gì! Ta nghe nói ngươi rành nhất về liều mạng, chiến đấu không để ý sinh tử, thẳng đến đối thủ ngã xuống phải không?
Thứ Dục cười lạnh, không trả lời.
- Vậy hôm nay, ta sẽ đánh ngươi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Vừa dứt lời, Mục Vân đã xông lên phía trước.
Từ đó, hắn làm cũng chỉ có phách lối.
- Thiên Độc Thủ!
Thứ Dục quát khẽ một tiếng, đầu ngón tay quấn quanh sợi tơ màu tím, tấn công về phía Mục Vân.
Hắn đã đến Linh Huyệt cảnh lục trọng, mở huyệt thận du, mà Mục Vân chỉ mới ngũ trọng, chỉ mở huyệt quan nguyên, giữa hai người, có thể nói là chênh lệch hai tầng cảnh giới, đánh bại Mục Vân dễ như trở bàn tay.
Mà hắn xưa nay không sợ chết, không sợ chiến, không tiếc lấy thương đổi thương.
- Độc? Độc mẹ nó!
Bóng người Mục Vân lóe lên, chân bước lên mặt đất, lướt lên một bước, nhảy đến sau lưng Thứ Dục.
- Độc? Ta xem ngươi độc thế nào!
Lật bàn tay một cái, trên hai tay đã kết một đạo huyền ấn.
- Là Phong Tâm Linh Ấn trong Vô Thượng Minh Thân!
Hoàng Vô Cực hoảng sợ nói.
Mục Vân truyền cho hắn chính là Vô Thượng Minh Thân, hắn cũng có hiểu biết đối với Phong Tâm Linh Ấn, chỉ là hiện tại, hắn căn bản không có cách nào thi triển.
Chí ít võ giả Linh Huyệt cảnh lục trọng mới có thể thi triển, không ngờ Mục Vân lại kết ấn thành công.
- Phong!
Quát khẽ một tiếng, bàn tay Mục Vân vỗ ra, một đạo linh ấn ầm vang chụp về phía sau Thứ Dục.
Một tiếng trầm đục truyền ra, linh ấn đập vào phía sau Thứ Dục, trong nháy mắt, Thứ Dục chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể mình giống như đang thu nhỏ lại.
Đây chẳng qua là ảo giác, thế nhưng lại cực kỳ rõ ràng.
Thân thể của hắn cũng không hề thay đổi, thế nhưng là hắn lại cảm thấy mình thu nhỏ vô số lần, Mục Vân trước mặt hắn lại đứng vững giống như một ngọn núi cao vạn trượng.
- Hiện tại, ngươi còn dám địch với ta sao!
Đá một cái bay ra ngoài, phịch một tiếng, Thứ Dục chỉ ngăn hai tay trước người, căn bản không thi triển bất kỳ phòng ngự nào.
Đám người kinh ngạc!
Vì sao Thứ Dục không ngăn cản?
Bọn hắn căn bản không rõ cảm nhận lúc này của Thứ Dục.
Giờ phút này, trong mắt Thứ Dục, Mục Vân chính là một ngọn núi cao vạn trượng, đứng vững ở đó.
Nhìn thấy Mục Vân giẫm đến một cước, hắn chỉ cảm thấy trước mắt là một ngọn núi cao ngàn trượng đang đè xuống, làm gì còn có tâm tư phản kháng.
Chỉ là những người khác thì lại căn bản không cảm nhận được điểm này.
- Phong Tâm Linh Ấn, phong là nhân tâm của địch, để đối thủ sinh ra một loại ảo giác, loại ảo giác này phải xem người thi ấn thi triển linh ấn như thế nào!
Hoàng Vô Cực hưng phấn nói:
- Không ngờ, không ngờ Mục đạo sư đều quen thuộc đối với mỗi một môn võ kỹ truyền cho chúng ta như thế, quả thực là hạ bút thành văn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận