Vô Thượng Thần Đế

Chương 2100: Giận Muốn Điên

Mục Vân lúc trước có thể nói mười phần phách lối.
Chém giết Lục Viễn Hàng, Yến Huyền, cái đuôi vểnh lên trời.
Lần trước đám người Sa Ngọc Hiên đến, hắn chém giết Trọng Phong cùng Phương Thế Hồng hai người, thế nhưng lại dám bảo hắn cùng với đám người Thân Công Vũ cút đi.
Cơn giận này, Hà Tử Nhiên có thể nào tiếp nhận.
Vốn nghĩ lần này đại ca đến, hảo hảo áp chế nhuệ khí của Mục Vân kia một chút, nhưng bây giờ, đại ca thế mà nói với mình phải nhường nhịn.
Chẳng lẽ đại ca cũng sợ Diệt Hồn Đạn của Mục Vân?
Trong lòng Hà Tử Nhiên không phục cho lắm.
Nhưng không phục thì không phục, tình cảnh lúc trước Mục Vân gầm thét vào mặt hắn, hắn thủy chung không cách nào quên.
Giờ khắc này Mục Vân còn không biết, mình đã bị người đố kỵ hận gắt gao.
Hắn hiện tại đang suy nghĩ, như thế nào tìm đến người thứ tư.
Hiện tại, tình huống xấu nhất đã xuất hiện.
Đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, cơ hồ tụ tập hoàn chỉnh, Sinh Tử tông Hà Tử Dục cùng Đan Phàm hai người cũng đã xuất hiện.
Chỉ là thiếu chủ Huyền Sát môn, Huyền Thiên.
Tứ Tượng hiên Tứ Kiệt, người cùng với Cửu Tiên các đến bây giờ lại không có tin tức.
Mục Vân cũng có chút lo lắng cho Vương Tâm Nhã, dù sao, nơi này là thánh mộ, tại nơi này hắn có thể gặp được Lâm Văn Hiên, người có thực lực khó mà nắm lấy, khó đảm bảo sẽ không xuất hiện một ít người cảnh giới thông thiên khác.
Càng ngày càng nhiều người xuất hiện tại Vẫn Tinh thành, cũng nói, bên trong thánh mộ trừ Vẫn Tinh thành, địa phương khác đều không thể để những huyết nhân kia bại lui.
Một ngày, đám người Mục Vân cùng Bích Thanh Ngọc vẫn đang chờ, chờ vị tiên trận tông sư thứ tư xuất hiện.
Bên ngoài Vũ các, lần lượt từng thân ảnh, lại giáng lâm.
Một thân ảnh trong đó tràn ngập vẻ vui thích.
Mà đổi thành một thân ảnh, trên mặt lại mang theo lạnh lùng.
- Vân lang.
Vương Tâm Nhã một thân váy ngắn màu trắng, khí tức vẫn đơn thuần xinh đẹp, dù trên mặt hiện ra vẻ hưng phấn, thế nhưng vẫn khó đè nén một tia mỏi mệt.
- Tâm nhi!
Nghe được tiếng gọi, Mục Vân sải bước ra.
Bên ngoài Vũ các, mấy trăm thân ảnh hội tụ.
Hai người cầm đầu, rõ ràng là Vương Tâm Nhã cùng Khúc Nhất Minh.
Mục Vân xuất hiện, nhìn thấy Vương Tâm Nhã.
Hai người lập tức ôm nhau. Mà thấy cảnh này, tất cả mọi người tại chỗ đều trợn tròn mắt.
Nhất là đệ tử Cửu Tiên các, nhìn thấy tiên tử trong lòng bọn họ đang ôm một nam tử khác, hơn nữa còn rất nóng bỏng...
Nội tâm rất nhiều đệ tử sụp đổ.
Trong đó, sắc mặt khó coi nhất thuộc về Khúc Nhất Minh.
Khúc Nhất Minh có nằm mơ cũng chẳng ngờ, Vương Tâm Nhã cùng Mục Vân... lại ôm nhau trước mặt tất cả mọi người.
Trước đó, đến Vẫn Tinh thành, Vương Tâm Nhã cũng không phải nói như vậy.
Nàng cũng không có nói, Mục Vân này chính là phu quân của nàng.
Nhưng bây giờ, nhìn hai người ôm nhau, lại nhìn bộ dáng tràn đầy hạnh phúc của Vương Tâm Nhã, đồ đần cũng hiểu rõ.
Khúc Nhất Minh chỉ cảm thấy, cả cuộc đời đều muốn bị điên đảo.
Vương Tâm Nhã giờ phút này lại uốn Mục Vân bả vai bên trong, nhỏ giọng nói:
- Vân ca, rất nhiều người đây...
- Không sợ.
Mục Vân cười nói:
- Lần này, không cần che giấu, thê tử của ta, không ai cướp đi được.
Ngày đó ở bên trong Cửu Tiên các, hắn chỉ là Huyền Tiên, nho nhỏ, hiện tại, hắn là thất phẩm Chân Tiên, có thể nói không sợ bất cứ kẻ nào Kim Tiên phía dưới, hãi.
Mà lần này, thề nhất định tiến vào Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, cho dù Cửu Tiên các Khúc U Cơ cũng không làm gì hắn được.
Hiện tại bắt cóc đồ nhi của nàng, lại như thế nào?.
Đến mức ánh mắt của đám người Khúc Nhất Minh, Mục Vân trực tiếp coi nhẹ.
- Mục Vân!
Khúc Nhất Minh giờ phút này tức giận không thôi.
- Gọi lớn tiếng như vậy làm gì? Ta cũng không phải kẻ điếc.
Mục Vân xoay người nhìn Khúc Nhất Minh, tản mạn nói.
- Ta lần này tới là hỏi ngươi một vấn đề!
Khúc Nhất Minh nói tiếp:
- Thân Công Vũ có phải bị ngươi giết chết?
- Đúng thế.
Mục Vân thản nhiên nói:
- Ta thân là đệ tử Thiên Kiếm lâu, cũng coi như do Cửu Tiên các quản hạt hạ, chỉ tiếc, cái này Thân Công Vũ, không những không hợp tác với ta, ngược lại đi cùng đám người Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
- Còn nói năng lỗ mãng với ta, ta giết hắn, đã là rất nhẹ, Lạc Chấn Thiên còn sống, vì cái gì ta không giết hắn?
Mục Vân chỉ Lạc Chấn Thiên sau lưng Khúc Nhất Minh, nói năng có khí phách.
Lời này vừa ra, Lạc Chấn Thiên lập tức lui lại một bước.
- Thứ không có tiền đồ.
Nhìn thấy Lạc Chấn Thiên kinh khủng lui lại, Khúc Nhất Minh chửi nhỏ một tiếng.
- Nói như vậy, ngươi giết Thân Công Vũ, còn là ngươi có lý?
Khúc Nhất Minh mở miệng hỏi.
- Ta đương nhiên có lý.
- Ngươi....
Nghe đến lời này, Khúc Nhất Minh chỉ cảm thấy thân thể đều muốn phát run.
- Khúc sư huynh !
Vương Tâm Nhã giờ phút này mở miệng nói:
- Thân Công Vũ người này từ trước đến nay phẩm hạnh không đoan chính, Vân lang giết hắn, khẳng định hắn không đúng, việc này bỏ qua, ta sẽ nói rõ cho sư tôn.
- ...
Khúc Nhất Minh quả thật đang muốn khóc.
Vương Tâm Nhã hắn mỗi ngày quan tâm hiện tại thế mà nói chuyện giúp Mục Vân.
Những năm gần đây quan tâm dành cho Vương Tâm Nhã coi như quan tâm không không rồi.
Trong lòng Khúc Nhất Minh cơ hồ muốn bạo tạc.
- Mục Vân!
Chỉ trong chớp nhoáng, Khúc Nhất Minh đột nhiên cười lạnh nói:
- Ngươi gần đây không phải đang mời chào tiên trận tông sư à? Đã trôi qua mấy tháng đều không đủ? Ta thấy, bên trong Vẫn Tinh thành hiện tại không còn tiên trận tông sư nữa.
- Mà Khúc Nhất Minh ta thì là một tiên trận tông sư đê giai, nếu ngươi khẩn cầu ta, ta có thể đáp ứng, cùng ngươi khai thác bí tàng trong lòng đất.
Khúc Nhất Minh vừa dứt lời, Vương Tâm Nhã lập tức không vui lòng.
- Khúc sư huynh, bí tàng dưới đất này, chúng ta cùng nhau khai phát, tất cả mọi người có thể đạt được lợi ích, nếu ngươi làm như vậy, bản thân mình cũng không nhận được bất kỳ chỗ tốt gì.
- Hừ, Vương sư muội!
Khúc Nhất Minh lần nữa nói:
- Ta không thể tin tưởng Kẻ này, ai biết hắn có thể hố người hay không.
- Sư huynh ngươi...
- Mục huynh, không biết ta được hay không?
Chỉ là ngay tại giờ phút này, một giọng nói lại đột nhiên vang lên.
Bên ngoài vũ các, một thân ảnh đi đến.
Một thân trường sam màu đen, khí độ bất phàm, chính là Tần Hàn mà Mục Vân trước đó nhìn thấy.
Nhìn thấy Tần Hàn, trong mắt Mục Vân chợt lóe sáng.
- Mục sư huynh, vị này vừa rồi thông qua khảo hạch do Bích tiểu thư lưu lại!
Huyết Vãng Sinh đứng ở một bên, co quắp nói.
- Tốt!
Mục Vân nhìn Tần Hàn, cười nói:
- Hồi lâu không thấy, Tần huynh.
- Hồi lâu không thấy.
Tần Hàn chắp tay cười nói:
- Gần đây vừa vặn nghiên cứu trận pháp, miễn cưỡng đến cấp độ đê giai tiên trận tông sư, ta có thể nhập bọn hay không?
- Đương nhiên!
Mục Vân vừa dứt lời, mời Tần Hàn vào trong Vũ các.
- Ngươi còn ở nơi này làm gì?
Xoay người, Mục Vân nhìn Khúc Nhất Minh, nói:
- Có vị này đê giai tiên trận tông sư này, chúng ta không cần ngươi, tựa hồ lại không có thân quen ngươi, mà bên trong Vẫn Tinh thành hiện nay tựa hồ không nhiều đất trống, ta cảm giác các ngươi có rất nhiều người, nên nắm chặt thời gian đi tìm chỗ ở mới đúng.
Vừa dứt lời, Mục Vân cũng không để ý tới, trực tiếp quay người tiến vào bên trong Vũ các.
Lưu lại đám người Khúc Nhất Minh, hai mặt nhìn nhau.
Khúc Nhất Minh hiện tại tức muốn nổ phổi.
Dưới tình huống bực này, hắn căn bản không có khả năng cúi đầu Mục Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận