Vô Thượng Thần Đế

Chương 1020: Nhất định muốn học (2)

Nhìn thấy Mục Vân một bộ không tín nhiệm mình, Quy Nhất lúc này hừ một tiếng, nói:
- Chính ngươi lĩnh ngộ đi thôi, hai chiêu này, ngươi trong một năm có thể phá giải, tính ngươi lợi hại, trong vòng năm năm có thể luyện thành thức thứ nhất, xem như mạnh, trong vòng mười năm có thể luyện thành chiêu thứ hai, ngươi chính là yêu nghiệt.
Trong lúc Quy Nhất nói chuyện, một cỗ tin tức lại trùng kích đến trong đầu Mục Vân.
Giờ khắc này, Mục Vân chỉ cảm thấy thân ảnh của mình lần nữa đi tới bên trong bên trong bảo địa Tru Tiên Đồ - Thời Không Yếu Tắc.
Tru Tiên Đồ có hai không gian lớn, một là Thần Không bảo động, mà cái thứ hai là Thời Không Yếu Tắc.
Thần Không bảo động, Mục Vân ngược lại muốn vào liền vào, hoàn thành khiêu chiến liền có thể thu hoạch được vật mình muốn, chỉ bất quá những khiêu chiến kia quá hà khắc, Mục Vân cũng rất ít kiếm lấy thiên tài địa bảo, công pháp bí tịch bên trong Thần Không bảo động.
Mặc dù những công pháp bí tịch kia còn tốt hơn cả hắn nắm giữ khi còn ở ngàn vạn đại thế giới.
Mà bên trong Thời Không Yếu Tắc, Mục Vân mỗi một lần tiến vào đều cảm giác được cảm xúc khác nhau.
Mới vừa tiến vào đến bên trong Thời Không Yếu Tắc, một đạo thân ảnh Bạch Y bất ngờ xuất hiện.
Nhìn thân ảnh Bạch Y, rất mơ hồ, thấy không rõ dung mạo, thậm chí mang theo một tia mông lung.
Khi bóng dáng Mục Vân vừa mới đứng tại phía trước Bạch Y thân ảnh, trong khoảnh khắc, khí tức toàn bộ thiên địa hoàn toàn thay đổi.
Giống như giờ phút này, toàn bộ trong thiên địa chỉ còn lại Mục Vân, chỉ còn lại Bạch Y thân ảnh.
Trong khoảnh khắc, Bạch Y thân ảnh một chưởng vỗ ra.
Chỉ là một chưởng kia, nói không rõ, không nói rõ, từ từ mà tiến, nhưng lại nhanh qua như thiểm điện.
- Địa Diệt Chưởng!
Bạch Y thân ảnh quát khẽ một tiếng, chưởng pháp, bỗng nhiên giết ra.
Trước mắt, một Tiên thú bất ngờ xuất hiện, một chưởng kia, đánh giết tới.
Tiên thú phẫn nộ gào lên một tiếng, xông lên.
Phịch một tiếng nổ vang truyền ra.
Trong một khoảnh khắc, toàn bộ thân thể Tiên thú, ngốc tại chỗ, không nhúc nhích.
Một tiếng ầm vang vang lên, Tiên thú mấy ngàn mét lúc này đột nhiên sụp đổ.
Đúng là triệt để sụp đổ.
Thẳng đến lúc này, Mục Vân mới phát giác, mặt ngoài Tiên thú chưa từng xuất hiện bất kỳ thương thế gì, thế nhưng bên trong thân thể, xương cốt cùng thận, lại sớm đã nát bảy tám phần.
Hoàn toàn là thịt nhão một bãi.
- Lợi hại!
Mục Vân kinh ngạc đến ngây người.
Chỉ là ngay tại giờ phút này, một Tiên thú càng thêm khổng lồ đột nhiên xuất hiện.
Thân ảnh màu trắng, lần nữa xông ra.
Lại là một chưởng, giết ra!
- Thiên Diệt Chưởng!
Trong chốc lát, một đạo chưởng ấn trống rỗng xuất hiện, như là một vòng lưu tinh trong đêm tối yên tĩnh, đập tới trên thân thể Tiên thú.
Tiếng phốc phốc phốc lúc này bỗng nhiên vang lên, thân thể Tiên thú cực đại lúc này triệt để hóa thành từng điểm mảnh vụn tinh quang, theo gió phiêu tán.
Diệt!
Thấy cảnh này, Mục Vân sửng sốt.
Dần dần, cảnh tượng trước mắt tán loạn, Mục Vân lần nữa trở lại hiện thực.
- Thế nào? Có học hay không, chỉ hai thức này, có học hay không nha?
- Lão quy!
- Ừm?
- Ta nghĩ, thế gian ngàn vạn đại đạo, đông đảo võ kỹ, đều giản lược nhập phồn, lại từ phồn nhập giản, Cửu Nguyên Diệt Tiên Chưởng chính là đại biểu từ phức tạp về đơn giản, cho nên ta quyết định, học, nhất định muốn học.
- Dừng!
Nghe thấy Mục Vân nói lời vô lại, Quy Nhất cắt một tiếng, thế nhưng cuối cùng vẫn thành thành thật thật truyền thụ toàn bộ võ kỹ cho Mục Vân.
Cửu Nguyên Diệt Tiên Chưởng, cường đại đến tình trạng Mục Vân cảm thấy khó tin.
Tiên thú, cùng tiên nhân, pháp lực vô biên, phía dưới chưởng ảnh kia, ngay cả tư cách tránh né cũng không có.
Đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi!.
Mục Vân kiếp trước là cái gì?
Là Tiên Vương của ngàn vạn đại thế giới, là người cầm lái Vân Minh.
Thế nhưng hắn nhìn tất cả võ kỹ trong đầu của mình.
Có thể tại bậc này, nắm giữ uy năng như thế, Mục Vân có thể khẳng định, không có.
Cửu Nguyên Diệt Tiên Chưởng, có thể nói kết hợp hoàn mỹ cùng Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí.
- Cửu Nguyên Diệt Tiên Chưởng, không phải Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí ngưng kết Cửu Nguyên Tụ Thiên Kình thì không thể tập, nhẹ thì tĩnh mạch bị hao tổn, nặng thì chết bất đắc kỳ tử.
- Chưởng pháp, chỉ có hai chưởng Thiên Địa, Thiên chưởng diệt hình, chưởng diệt bên trong.
- Từ xưa đến nay, thiên địa đại thế, đều là chỗ võ giả phục tùng, hai chưởng, chính là đế ta năm đó nhìn nhật nguyệt sơn hà biến hóa, lĩnh ngộ đại thế tinh thần đấu chuyển tìm ra được, nhất Thiên Nhất địa, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh!
Nhìn giới thiệu của võ kỹ, cùng với nội dung giảng thuật, Mục Vân triệt để trầm mê trong đó.
Dần dần, bàn tay của hắn bắt đầu khoa lên.
Cả người hắn cũng bắt đầu chuyển động.
Hai chưởng thiên địa nhìn như đơn giản, hắn đương nhiên không có khả năng một hơi học được.
Cho nên dẫn đầu từ Địa Diệt Chưởng bắt đầu.
Địa Diệt Chưởng, hư hao toàn bộ đối thủ từ bên trong, lực phá hoại cường đạ, là dựa vào Nguyên kình của Cửu Nguyên Tụ Thiên Kình để khuấy động kinh mạch chân nguyên thân thể đối thủ, khiến cho võ giả tự chịu diệt vong.
Một chưởng này, nhìn như chính là một chưởng, nhưng lại là tầng tầng lớp lớp chưởng ấn, cuối cùng hình thành một chưởng.
Nhìn như mâu thuẫn, lại tồn tại đạo lý.
Mục Vân trong lúc nhất thời ngồi bong bóng bên trong, lĩnh hội chưởng pháp, có phần si mê.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, bên trong Phong Vân đại điện.
Toàn bộ đại điện, diện tích cực kì rộng lớn, hoàn toàn không giống như ở bên ngoài nhìn thấy.
Mà tiến vào bên trong đại điện mới phát hiện, mỗi một cái cung điện bên trong tòa đại điện này đều lơ lửng phía trên một tòa đám mây, đám mây cách mặt đất cũng không xa, chỉ có vài trăm mét.
Đưa mắt nhìn lại, lớn nhỏ cung điện, toàn bộ phiêu phù ở phía trên đám mây.
Tiến vào bên trong đại điện, đám người tách ra.
Dù sao, tầm bảo loại chuyện này, càng ít người ở bên người càng tốt. Chỉ là mặc dù như thế, Ngũ Hành thiên phủ, ngũ đại thế lực cùng với đám người Ma Quỷ thảo nguyên, cũng hoặc ba hoặc hai, kết thành đồng bạn, cùng nhau tiến vào bên trong đại điện.
Đếm không hết đại điện, lít nha lít nhít, dọc theo tiền đồ tươi sáng, trọn vẹn tiến vào chỗ sâu, khiến người không nhìn thấy bờ.
Mà Ngũ Hành Động Thiên cùng Trần Tư Minh mấy người trong nháy mắt tiến vào đến bên trong đại điện đã biến mất không thấy gì nữa, không biết tung tích.
Đám người giờ phút này ai cũng không có tâm tư đi tìm bọn hắn, từng người chỉ cố tầm bảo của mình.
Giữa lẫn nhau phòng bị tâm tư, lại không cần nói cũng biết.
Một số người vì để tránh cho phiền phức, nhìn thấy bên trong một tòa đại điện có người, cũng lặng yên tránh đi.
Dù một vài đệ tử thực lực cường hãn, tùy ý gây chuyện vẫn không nguyện ý muốn tiến vào.
Nếu phát hiện bảo bối gì, càng muốn ra tay đánh nhau, máu tươi ba bước.
Một tiếng hét thảm, hoặc là người Ngũ Hành thiên phủ chết, bên kia kêu rên một tiếng, hoặc là người Ma Quỷ thảo nguyên chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận