Vô Thượng Thần Đế

Chương 1906: Phản kích bá khí (2)

- Mẹ của ta ơi!
Nhìn thấy Mục Vân thế mà còn đuổi theo, sắc mặt Tiêu Hóa Lâm nháy mắt trắng bệch.
- Cho ngươi đường sống, ngươi hết lần này tới lần khác đi tìm con đường chết.
Không nói hai lời, một kiếm bắn ra.
Phốc...
Một kiếm kia trực tiếp đâm vào trên lưng Tiêu Hóa Lâm, xuyên thủng ngực.
Mặc dù không có muốn mệnh hắn, lại đóng hắn ở trên mặt đất.
Thấy cảnh này, Thần Vũ Trúc triệt để ngốc.
Mục Vân... Nói ra tay liền xuất thủ, quá cường thế.
Nàng làm sao biết, Mục Vân suy nghĩ gì.
Kiếp trước, hắn, chính là tuyệt thế Tiên Vương trong tiên giới, một trong thập đại vực chủ.
Uy danh hiển hách, bá đạo không gì sánh được.
Kiếp này, hắn trọng sinh ở hạ giới, trước đó hắn không tranh không đoạt không giận, là bởi vì khinh thường.
Mà bây giờ ở Nam Cực chi địa, không người không gọi hắn Mục tiên sinh, Mục huynh, Mục phái chủ.
Đi tới Tam Cực Thiên Minh, bị người khiêu khích nhục mạ, dùng tính cách của hắn, hắn vốn không như thế, nhưng theo thực lực đề thăng, bá khí trong lòng của hắn cũng dần dần trở về.
Tiêu Hóa Lâm này muốn chết, hắn thành toàn.
- Mục Vân, không thể!
Thần Vũ Trúc giờ phút này biến sắc.
Nếu vừa đến Tam Cực Thiên Minh ngày đầu tiên đã giết người, chắc sẽ oanh động toàn bộ Tam Cực Thiên Minh.
- Cái gì không thể?
Mục Vân quay người nhìn Thần Vũ Trúc, nói:
- Người này năm lần bảy lượt nói xấu ta, ta chỉ muốn giáo huấn hắn một chút, không sai chứ?
- Không có... Không sai!
Thần Vũ Trúc sững sờ.
Ngươi giáo huấn có thể, thế nhưng ngàn vạn không thể giết người.
Mục Vân giờ lại không cố kỵ mọi thứ.
Nhường nhịn, cũng muốn nhìn đối thủ là ai.
Vô duyên vô cớ nhảy ra một con chó hoang, hắn cũng phải nhịn nhường, vậy thì không đúng.
- Tiêu Hóa Lâm, Mục Vân ta làm chuyện gì, cùng ngươi có liên quan hệ sao?
Mục Vân đi đến bên người Tiêu Hóa Lâm, Hắc Dận Kiếm vẫn vững vàng đâm Tiêu Hóa Lâm vào trên mặt đất.
- Ngươi...
Tiêu Hóa Lâm chảy máu tươi cuồn cuộn, muốn nói chuyện, nhưng lại một câu cũng nói không nên lời.
- Ngươi còn không phục?
Nhìn thấy Tiêu Hóa Lâm một bộ thẹn quá hoá giận, khóe miệng Mục Vân hơi giương lên.
- Xem ra...
Mục Vân cũng không nhiều giải thích, tiếng phốc phốc vang lên, Hắc Dận Kiếm trong ngực Tiêu Hóa Lâm chậm rãi bị rút ra.
Máu tươi, phun ra.
Mục Vân lạnh lùng cười nói:
- Ta nhìn ngươi là không chịu phục.
Trường kiếm, lần nữa vung lên.
Giờ khắc này trên đường phố đã có không ít người, thấy cảnh này, ai nấy kinh ngạc không thôi.
Mục Vân muốn giết người trên đường phố?
Nơi này chính là Tam Cực Thiên Minh.
Nhưng hiện tại, Mục Vân nào quản đang ở đâu. Tam Cực Thiên Minh không lưu hắn, hắn tự có chỗ khác.
Nhưng muốn chịu uất ức ở chỗ này, không được.
Một kiếm vạch ra, trường kiếm, thẳng tắp thẳng đến người Tiêu Hóa Lâm.
Khanh...
Nhưng khi trường kiếm trong tay Mục Vân sắp đến ngực Tiêu Hóa Lâm, một tiếng leng keng vang lên.
Một thân ảnh lao tới.
Kiếm của Mục Vân bị đón đỡ.
Ngẩng đầu, nhìn trước mắt người, Mục Vân nhíu mày.
- Ngươi là ai?
- Ngươi là ai?
Cơ hồ đồng thời, hai người mở miệng hỏi đối phương.
- Ngọc Lâm đại ca.
Nhìn người tới, Thần Vũ Trúc thầm nghĩ xong đời rồi!
Người này tên Tiêu Ngọc lâm, tính toán ra chính là đường huynh của Tiêu Hóa Lâm.
Thế nào trùng hợp như vậy, đụng phải hắn ở chỗ này.
- Vũ Trúc muội muội!
Thanh niên kia toàn thân áo đen, bên hông có treo một khối ngọc bội, cả người nhìn giống như công tử thế gia.
Trên thực tế, bên trong Tam Cực Thiên Minh, người Tiêu gia, Thần gia, Hứa gia ba nhà đều là công tử thế gia.
- Mục Vân, vị này là Tiêu Ngọc Lâm Tiêu đại ca.
Mục Vân nhẹ gật đầu.
- Ngọc lâm... Đại ca...
Mà giờ khắc này trên mặt đất, Tiêu Hóa Lâm nằm sấp, lếch tới dưới chân Tiêu Ngọc Lâm, nhìn Tiêu Ngọc Lâm, trong mắt đầy tức giận.
- Giết hắn... Giết gia hỏa này.
Tiêu Hóa Lâm chỉ vào Mục Vân, quát.
- Ngậm miệng!
Tiêu Ngọc Lâm trực tiếp ra một cước đạp ở trên ngực Tiêu Hóa Lâm.
Máu tươi chảy đầy từ trong ngực Tiêu Hóa Lâm, hắn giật mình nhìn đường huynh của mình.
- Mục Vân chính là nội minh đệ tử, ba vị minh chủ chờ đợi triệu kiến, ngươi ở chỗ này gây chuyện, muốn chết phải không?
Tiêu Ngọc lâm khẽ nói:
- Chậm trễ Mục Vân yết kiến ba vị minh chủ, ngươi chịu nổi trách nhiệm sao?
- Cũng không nhìn một chút mình thân phận gì, có thể đánh đồng cùng Mục Vân? Đứng ở trước mắt ngươi thế nhưng là một vị thiên tài Thiên Thánh tư chất.
Cái gì?
Nghe đến lời này, một ít đệ tử không rõ ràng cho lắm chung quanh kinh ngạc không thôi.
Mục Vân lại không thèm để ý.
Tiêu Ngọc Lâm nói chuyện nhìn như đang giáo huấn Tiêu Hóa Lâm, thế nhưng trên thực tế lại cho thấy thân phận của hắn.
Thiên tài Thiên Thánh tư chất, mà lại rất phách lối.
Vô hình, đám người sẽ cho rằng Mục Vân là một người rất phách lối.
Mục Vân cũng lười giải thích.
- Ba vị minh chủ đã triệu kiến ta, vậy ta trước hết đi gặp mặt ba vị minh chủ.
Mục Vân chắp tay nói:
- Tiêu Hóa Lâm, gian ngoan không thay đổi, lần này đắc tội ta, ta tha cho hắn một mạng, lần sau, nếu đắc tội những người khác, không có tính tình tốt như ta, chỉ sợ... Khó thoát khỏi cái chết.
Mục Vân dứt lời, lập tức rời đi.
Tiêu Ngọc lâm, lại đứng tại chỗ, có phần choáng váng.
Gia hỏa này trực tiếp như vậy?
Tiêu Ngọc Lâm phát hiện, không thể theo lẽ thường suy nghĩ về Mục Vân.
Gia hỏa này không đơn giản.
Hắn căn bản không quan tâm thanh danh của mình.
Thần Vũ Trúc áy náy cười một tiếng, cũng vội vàng đuổi theo Mục Vân.
Đám người nhìn không có náo nhiệt, dần dần tản ra.
Giờ phút này, Tiêu Ngọc Lâm ngồi xổm xuống, nhét một viên đan dược vào trong miệng Tiêu Hóa Lâm.
- Ngọc Lâm đại ca, ta...
- Phế vật!
Tiêu Ngọc Lâm không nể mặt mũi quát:
- Ta biết ngươi nghĩ cái gì, ngươi biết Mục Vân hôm nay đi tới Tam Cực Thiên Minh, cho nên, ngươi nghe ngóng xong tin tức, biết Mục Vân cùng Thần Vũ Trúc quan hệ không ít, thế là muốn chèn ép hắn, nâng uy phong Tiêu gia ta.
- Ngươi nghĩ ngươi là bát phẩm Thiên Tiên, Mục Vân bất quá thất phẩm, tùy tiện ngược hắn, thế nhưng kết quả?
Tiêu Ngọc lâm nói:
- Thiên Thánh tư chất, ngươi cho rằng là cái gì? Đừng nói ngươi bát phẩm Thiên Tiên, chính là ta hiện tại cửu phẩm Thiên Tiên cũng không dám nói thắng dễ dàng hắn, ngươi cho rằng, Thiên Thánh tư chất là rau cải trắng?
- Ta...
- Ngươi tốt nhất ngậm miệng đi.
Tiêu Ngọc Lâm cuối cùng thở ra một hơi nói:
- Ta hiện tại có thể giúp cho ngươi, cũng chỉ có những thứ này. Thu thập tâm tình, bế quan đi, không đến Huyền Tiên, ngươi không thể nào giết đến hắn.
- Nhưng ta nhất định phải nói cho ngươi, gia hỏa này là Thiên Thánh tư chất, thời điểm ngươi đến Huyền Tiên cảnh giới, chỉ sợ hắn đã đến Huyền Tiên nhị phẩm thậm chí tam phẩm.
- Ngươi hôm nay động tác, rất ngu xuẩn, vô cùng... Không có đầu óc.
Tiêu Ngọc lâm vừa dứt lời, đứng dậy, tiến vào nội thành.
Tiêu Hóa Lâm lưu lại tại chỗ chỉ cảm thấy trên mặt mình bị quạt một bạt tai.
Bị thương là việc nhỏ, thế nhưng mất mặt thì lại không nhịn được.
Kiểm Lậu Vương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận