Vô Thượng Thần Đế

Chương 237: Nhẹ Nhõm Thủ Thắng

- Không cam tâm, các ngươi nên như thế nào?
- Cướp về, cướp về!
Trên võ trường, tiếng hô hoán của các học viên lớp mười một vang tận mây xanh.
Năm người Mặc Dương đối mặt đám người cổ vũ ủng hộ lớp mười một, đều nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra một loại biểu cảm nhìn đồ ngốc.
- Trận đầu, ngươi hay ta lên?
Mặc Dương nhìn Mục Phong Hành, cười nói.
- Ngươi lên đi, thời khắc náo động tốt như vậy, tự nhiên là tặng cho ngươi, ta cũng không muốn bị đại ca mắng, đoạt danh tiếng đồ đệ hắn.
- Bây giờ, miệng lưỡi ngươi cũng trơn tru thật!
Mặc Dương cười ha ha một tiếng, đạp lên lôi đài.
- Khâu Phong Ngọc, trận đầu, ngươi lên!
Kha Trạch Minh thấy người đầu tiên bên lớp chín ra sân chính là Mặc Dương, sắc mặt hắn nghiêm túc lên.
Theo hắn biết, Mặc Dương chính là một vị học viên lợi hại nhất lớp chín, đỉnh phong kiếm ý, hiện tại chí ít cũng là cảnh giới Linh Huyệt cảnh tứ trọng.
Người như vậy, hắn tự nhiên sẽ ra học viên mạnh nhất ra ứng chiến.
- Vâng, Kha đạo sư yên tâm, một trận cũng không cho bọn hắn hi vọng thắng!
- Ừm!
Khâu Phong Ngọc vừa vào sân, nhìn Mặc Dương, cười hắc hắc nói:
- Mặc Dương, ngươi là thiên tài kiếm thuật, dùng kiếm đi, ta lại muốn xem xem, đỉnh phong kiếm ý của ngươi đến cùng có bao nhiêu lợi hại!
Nghe được lời này, Mặc Dương lắc đầu.
- Đối phó ngươi, không sử dụng kiếm!
- Cuồng vọng!
Nghe được lời cuồng vọng của Mặc Dương, Khâu Phong Ngọc tự nhiên là sôi trào lửa giận, dù nói thế nào, hắn là lớp trưởng lớp mười một, người mạnh nhất lớp mười một.
Trận giao đấu với lớp mười, hắn lực kéo Cuồng Lan, cuối cùng lớp mười một dùng thành tích bốn thắng ba thua, đánh bại lớp mười, vượt lên một vị trí.
Mặc Dương này còn dám khinh thường hắn!
- Tùy ngươi nghĩ!
Mặc Dương một bước tiến lên trước, toàn thân tản ra khí thế.
- Linh Huyệt cảnh tứ trọng!
Khâu Phong Ngọc cảm nhận được khí thế trên người Mặc Dương, sắc mặt hắn vui mừng.
Hắn nghĩ là ba tháng trôi qua, Mặc Dương chắc đã đến Linh Huyệt cảnh ngũ trọng, không nghĩ tới cảnh giới lại tương đương với hắn.
Như thế hoàn toàn không có lo lắng!
- Giết!
Khâu Phong Ngọc quát khẽ một tiếng, hai tay hắn xuất ra, một cỗ khí kình, nhào về phía Mặc Dương đứng ở đối diện.
Kiếm thuật thiên tài? Không sử dụng kiếm thuật, Mặc Dương có thể thắng hắn sao?
Nhìn thấy Khâu Phong Ngọc đánh tới, Mặc Dương bình tĩnh, đánh ra một quyền bình thường.
Ầm...
Một quyền va nhau, hai thân ảnh, vừa chạm vào đã văng ngược lại.
Đông...
Chỉ là, Mặc Dương vẫn y như cũ đứng tại chỗ, mà đổi thành một bên khác, thân ảnh Khâu Phong Ngọc lại rất chật vật, thẳng tắp bắn ra mười mấy mét bên ngoài, trực tiếp té khỏi lôi đài.
Thấy cảnh này, toàn trường yên tĩnh.
Mặc Dương này... Quá biến thái đi!
Không sử dụng kiếm, sử dụng quyền cũng lợi hại như thế?
- Trận đầu, lớp chín thắng!
Tiếng hoan hô vang lên, Mặc Dương quay người, mỉm cười đi xuống lôi đài.
- Có áp lực không?
Nhìn Mặc Dương xuống đài, Mục Phong Hành cười nói.
- Ngươi một chiêu đánh thắng, ngươi cũng không quá mất mặt!
- Đó là tự nhiên!
Trận thứ hai, Mục Phong Hành ra sân!
- Đáng chết, Hoắc Hâm, ngươi đến!
- Vâng, Kha đạo sư!
Khâu Phong Ngọc chính là người mạnh nhất lớp mười một, thế mà là một chiêu bị thua, Mặc Dương này thật sự là khủng bố, sớm biết nên phái ra người yếu nhất đi lên.
Nhưng Mục Phong Hành này không có biến thái như Mặc Dương, trận thứ hai, nhất định sẽ thắng!
- Hoắc Hâm, lĩnh giáo!
- Mục Phong Hành, lĩnh giáo!
Hai người chào hỏi với nhau, trận tranh tài thứ hai đã bắt đầu.
Bản thân Mục Phong Hành cũng không sử dụng bất kỳ vũ khí nào, chỉ dựa vào thân pháp và quyền cước của mình.
Tranh tài ngay từ đầu, Hoắc Hâm lập tức lui lại, trọn vẹn cách xa Mục Phong Hành ba mươi mét, đứng bên bờ lôi đài.
Hắn biết thân pháp Mục Phong Hành lợi hại, cho nên mới cố ý như thế.
Chỉ là một cử động kia, lại để mọi người dưới đài cười.
- Mất mặt xấu hổ!
Kha Trạch Minh thấy cử động của Hoắc Hâm như vậy, chỉ cảm thấy trên mặt nóng bỏng.
Dù biết thân pháp người ta lợi hại, ngươi cũng tốt xấu giả vờ giả vịt một chút, đến mức dọa thành như vậy sao?
- Lẫn mất rơi xuống à!
Chỉ là, Hoắc Hâm vừa mới đứng vững gót chân, phía sau, một tay nắm đập tới, một âm thanh vang lên ở bên tai.
- Mẹ ơi!
Hoắc Hâm lảo đảo một cái, té ngã trên đất, nhìn Mục Phong Hành phía sau, trợn mắt hốc mồm.
Hắn... Là thế nào tới?
- Tiếp chiêu!
Lúc này, Mục Phong Hành mới xuất thủ, một quyền sấm rền gió cuồn, lao về hướng Hoắc Hâm.
Nhìn thấy quyền kia tới gần, Hoắc Hâm vội vàng né tránh, lui lại mười bước.
Chỉ còn chưa đợi hắn thở, phía sau, một tay lại mạnh mẽ nâng hắn lên.
Quay đầu lại nhìn, hắn bất ngờ phát hiện Mục Phong Hành đã đứng ở sau lưng của hắn.
Hai mắt liếc một cái, Hoắc Hâm trực tiếp hôn mê bất tỉnh, nằm yên bất động.
Trận thứ hai, lớp chín thắng!
- Phế vật!
Kha Trạch Minh thấy Hoắc Hâm lại bị bị hù đến ngất xỉu, mặt mũi hắn tràn đầy tức giận.
Như vậy, đã là thua hai trận, lớp mười một, vừa mới bắt đầu đã rơi vào thế yếu, năm trận sau còn đánh thế nào?
- Trận thứ ba, để ta lên!
Lâm Chấp nắm chặt trường thương ở sau lưng, tiến lên một bước nói:
- Cũng nên nhìn thương pháp ta gần đây như thế nào!
- Thương pháp của ngươi, ta cũng không dám đón đỡ, Vũ Lăng Thương Pháp là võ kỹ Mục đạo sư dạy cho ta, đều là thiên kim vạn kim khó tìm.
- Đừng nói là xa xưa, chính là tính mệnh khó đảm bảo, ta cũng không đổi.
Lâm Chấp mỉm cười, đi lên lôi đài.
Kha Trạch Minh thấy Lâm Chấp ra sân, cuối cùng lại thở dài một hơi.
Lâm Chấp chính là nỗi sỉ nhục của gia tộc Lâm gia, là con do nha hoàn sinh ra, quả thực so với thân phận con riêng, càng làm cho Lâm gia xấu hổ.
Mà lại Lâm Chấp, người này vẫn luôn yên lặng trong lớp chín, ván thứ ba này nhất định sẽ thắng!
- Thích Doãn, trận thứ ba, ngươi lên! Nhất định phải thắng!
- Không có vấn đề!
Thích Doãn nghe được Kha Trạch Minh hô tên của mình, lòng hắn tràn đầy vui vẻ đi đến lôi đài.
Hắn sử dụng là một thanh đao khổng lồ.
Kích thước thanh đao kia rộng khoảng một chưởng, toàn bộ mặt đao, nhìn qua giống như là nhiễm máu, đỏ rực một màu!
- Ha ha, trận đầu, trận thứ hai thua, năm trận sau lớp mười một chúng ta tuyệt không thua, đối mặt với ngươi, đứa con riêng cũng không tính là con cháu Lâm gia, Thích Doãn ta tất thắng.
Vừa vào sân, Thích Doãn ha ha cười nói.
Xong đời rồi!
Mặc Dương, Mục Phong Hành, Tiêu Khánh Dư Nghe được lời Thích Doãn nói, mấy người biến sắc.
Con riêng!
Cái từ này, chính là một cây gai đối với Lâm Chấp, vì cái này từ, không phải vũ nhục đối với hắn, mà là đối với mẫu thân hắn.
Rồng cũng có vảy ngược, chạm vào tất sẽ nổi giận!
Mẫu thân Lâm Chấp chính là vảy ngược của Lâm Chấp, điểm này, bọn hắn vô cùng rõ ràng.
- Các ngươi nói, gia hỏa này sẽ bị đánh gãy mấy chiếc xương sườn?
Mặc Dương nuốt nước miếng ừng ực một tiếng, nói.
- Ba cây?
- Chỉ sợ không đúng, chắc là năm cái!
Trên lôi đài, ánh mắt Lâm Chấp đột nhiên biến âm trầm.
- Ngươi, muốn chết!
- Ha ha... Muốn chết? Dựa vào ngươi, còn chưa xứng!
Thích Doãn cười ha ha một tiếng, nhảy lên một cái, toàn bộ thân thể đứng trên không trung, đại đao trong tay, chém về phía Lâm Chấp.
- Cút!
Chỉ là, nhìn thấy Thích Doãn nhảy lên một cái, trong miệng Lâm Chấp rít lên một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận