Vô Thượng Thần Đế

Chương 2560: Thực sự là đang khử độc (2)

- Tốt!
Âm Vân Trúc dứt lời, lập tức nuốt vào Vô Cực Đoạt Thiên Đan.
Mà giờ phút này, Mục Vân lại buồn bực.
Một tiếng kêu to vừa rồi đã truyền ra ngoài, như thế nào bên ngoài Tâm nhi cùng Duẫn nhi ba người, lại giống như làm ngơ?
Chuyện gì đang xảy ra?
Mục Vân đi tới cửa mật thất, chỉ là mật thất này, chỉ có thể mở ra từ bên ngoài, bên trong không có lối thoát.
Vỗ một chưởng về phía cửa, nhưng cự môn kia, chỉ là khẽ run rẩy.
Nhưng cũng đủ rồi.
Mục Vân muốn thông báo cho Tâm nhi mấy người mở mật thất ra.
Liên tiếp lại vỗ ra mấy chưởng, Mục Vân lúc này mới ngừng lại.
- Mục tiên vương...
Mà giờ phút này, sau lưng, một giọng nói đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó, một đôi cánh tay ngọc quấn quanh cổ Mục Vân.
- Mẹ kiếp!
Xoay người lại, nhìn thấy đỏ ửng trên mặt âm Vân Trúc, cả người giống như uống say, mị nhãn mông lung nhìn mình, Mục Vân cả kinh.
- Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nhìn thấy cảnh này, Mục Vân kinh ngạc.
Hai tay thò vào trong thân thể âm Vân Trúc, Mục Vân ngạc nhiên phát hiện, hỏa độc trong cơ thể âm Vân Trúc vừa mới thanh lý, nhưng bởi vì trong cơ thể mấy ngày nay áp chế quá nhiều hàn khí, giờ phút này không có hỏa độc, nhất thời nóng lạnh luân phiên không cân bằng, tiên khí cả người hỗn loạn.
- Đừng nhúc nhích.
Mục Vân quát một tiếng, bàn tay vỗ trán âm Vân Trúc.
Nhưng giờ phút này, âm Vân Trúc lại giống như mê muội, bắt đầu xé rách quần áo của mình, một bộ dáng mặc quân khi dễ, nhìn Mục Vân.
- Khoa trương như vậy?
Sắc mặt Mục Vân khó coi.
- Chờ một lát, âm tông chủ.
Mục Vân một tay ngăn âm Vân Trúc lại, một bàn tay khác nhẹ nhàng xẹt qua thân thể nàng, muốn bức độc khí trong cơ thể nàng ra ngoài.
Hàn khí còn sót lại cùng dược hiệu Vô Cực Đoạt Thiên Đan kết hợp, dẫn phát quỷ biến, bất quá vấn đề không lớn.
Chỉ là giờ phút này bộ dáng mị thái bách sinh của âm Vân Trúc, đúng là câu hồn phách của người ta.
Nhưng Mục Vân cũng không có cầm thú đến mức này.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Mục Vân không ngừng áp chế âm Vân Trúc.
Ù...
Nhưng đúng lúc này, đại môn mật thất lại chậm rãi mở ra.
Mấy đạo thân ảnh nối đuôi nhau mà vào.
Nhìn thấy cảnh này, Mục Vân sửng sốt, vội vàng ôm âm Vân Trúc vào trong ngực, dùng trường bào bao phủ âm Vân Trúc vào trong ngực mình.
Y phục hắn vừa mới mặc vào cho âm Vân Trúc, giờ khắc này, đã hóa thành mảnh nhỏ.
- Vương Tâm Nhã, không phải ngươi nói, ngươi mời vị Vân tiên sinh này, là chữa bệnh cho tông chủ sao?
Một lão già râu dài quát:
- Đây có phải là điều trị bệnh mà ngươi nói không?
Nhất thời, một lão giả dáng người thấp bé mập mạp khác giận dữ quát:
- Làm càn, thừa dịp tông chủ chúng ta trúng độc, cư nhiên làm ra chuyện bực này đối với tông chủ chúng ta.
Hai lão giả kia ngươi vừa rống, ta gầm thét, nhìn Vương Tâm Nhã.
Mà giờ phút này, ba người Vương Tâm Nhã, Tiêu Doãn Nhi, Cửu Nhi cũng ngây người.
Mục Vân đang làm gì vậy?
- Để cho bọn họ ra ngoài.
Mục Vân nhíu mày nói:
- Hỏa độc lưu lại và hàn khí trong cơ thể âm Vân Trúc nổi lên xung đột, mới có thể như thế, các ngươi hồ ngôn loạn ngữ, đừng trách ta thủ hạ không lưu tình.
- Lớn mật.
Lão giả râu dài kia lại nhìn Mục Vân, quát:
- Nơi này là thánh địa của Thiên âm Tông ta, ngươi ở đây bất kính đối với tông chủ chúng ta, nên giết.
Dứt lời, lão giả trực tiếp xông lên, đánh ra một chưởng.
- Cửu nhi, ngăn cản!
- Ừm.
Cửu Nhi tuy rằng không biết Mục Vân đang làm gì, nhưng hai lão đầu này vừa rồi ầm ĩ muốn tiến vào, hiện tại mặc kệ tình huống như thế nào, tuyệt đối không thể để cho bọn họ công kích Mục Vân.
Phanh...
Mật thất nhất thời phát ra một tiếng rầm.
Lão giả râu dài kia khiếp sợ.
- Nhất lưu Tiên Vương.
- Mã trưởng lão.
Vương Tâm Nhã giờ phút này mở miệng nói:
- Đây nhất định là hiểu lầm, Vân lang thật sự đag chữa bệnh cho tông chủ.
- Hừ, Vương Tâm Nhã, chúng ta tín nhiệm ngươi, cho nên mới duy trì ngươi, nhưng không nghĩ tới, ngươi cư nhiên giống như Lạc Tường trưởng lão, không, ngươi còn có thể ác hơn Lạc Tường trưởng lão, cư nhiên để cho nam nhân ngươi nhân lúc tông chủ trúng độc, đến khinh bạc tông chủ.
Nghe được lời này, Mục Vân nhất thời cứng người.
Cái gì? Khinh bạc?
Hắn không thể không bội phục, tư duy của lão già này, thật sự là đủ lợi hại!.
- Lại nói bậy, ta làm thịt ngươi.
Mục Vân lạnh lùng nói.
- Ngươi...
Mã Trường Minh giờ phút này hoàn toàn nổi giận.
Vương Tâm Nhã vội vàng khuyên giải:
- Mã trưởng lão, Thẩm trưởng lão, Vân lang thật sự tới cứu tông chủ, hai vị các ngươi tin tưởng ta.
Thân thể mập mạp của Thẩm Hạo giật giật, nói:
- Sao lại vậy? Đó có phải là cách hắn cứu tông chủ phải không?
Hai đại trưởng lão giờ phút này nhìn Mục Vân cùng Vương Tâm Nhã, đều tràn ngập địch ý.
- Làm càn.
Chỉ là giờ phút này, đột nhiên, một tiếng rống to vang lên.
Âm Vân Trúc trong lòng Mục Vân mở miệng quát:
- Mã Trường Minh, Thẩm Hạo, các ngươi đi ra ngoài trước.
- Tông chủ.
- Tông chủ.
Nhìn thấy tông chủ của bọn họ tỉnh lại, sắc mặt hai vị trưởng lão vui vẻ.
- Ta không có việc gì, các ngươi đi ra ngoài trước.
Quần áo trên người âm Vân Trúc giờ phút này rách thành mảnh nhỏ, không cách nào đi ra, chỉ có thể ở trong ngực Mục Vân ra lệnh.
Hai đại trưởng lão giờ phút này tuy rằng trong lòng có nghi ngờ, nhưng tông chủ mở miệng, bọn họ còn phải tuân thủ mệnh lệnh.
- Tâm nhi.
Âm Vân Trúc hô to.
- Tông chủ, làm sao vậy?
- Cái kia... Cho ta một bộ quần áo.
- ......
Ngoài thạch thất, Mã Trường Minh và Thẩm Hạo hai người, lo lắng không thôi.
Hai người bọn họ đều là một trong cửu đại trưởng lão thânchính là trọng thần của Thiên âm tông.
Không giống Lý trưởng lão, Vương trưởng lão, bọn họ trung thành với âm Vân Trúc.
Nhưng bây giờ, tình hình là gì?.
Không bao lâu sau, Mục Vân mang theo Cửu Nhi, Duẫn Nhi hai người ra khỏi mật thất.
Hai vị trưởng lão nhìn Mục Vân, thái độ không tốt.
- Ngươi rốt cuộc cứu người như thế nào?
Duẫn Nhi giữ chặt cánh tay Mục Vân, thấp giọng nói:
- Cứu người thì cứu thôi, xé nát quần áo người ta...
- Cái này không trách ta, là do nàng tự mình làm.
Mục Vân oan uổng nói:
- Ta chỉ cứu người, bất quá hàn độc cùng hỏa độc trong cơ thể nàng tương xung, thần trí không rõ.
- Thật sao?
Cửu Nhi cũng như hổ rình mồi nói.
- Đương nhiên...
Cạch...
Đang lúc này, cửa mật thất mở ra, âm Vân Trúc mặc một bộ váy ngắn màu lam nhạt, chậm rãi đi ra.
Trên hai chân thon dài là một mảnh đỏ hồng, đây tự nhiên là kiệt tác trước kia của Mục Vân.
Vương Tâm Nhã đi theo phía sau, nhìn Mục Vân, mỉm cười.
- Mã Trường Minh! Thẩm Hạo!
Âm Vân Trúc nhìn hai người, nói:
- Xin lỗi Mục tiên sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận