Vô Thượng Thần Đế

Chương 4057: Tác dụng kép

Bất Tử Thần Hỏa đối với những thứ kia đúng là có được áp chế cực lớn, nhưng một khi thực lực cảnh giới khác biệt quá lớn, áp chế cũng không còn tồn tại nữa.
Huống chi, đối thủ quá nhiều.
Không bao lâu sau, thân ảnh Mục Vân bị đám Thôn Hồn Thú kia triệt để vây quanh, biến mất không thấy, cho dù linh châu lơ lửng trên đầu, không biết từ khi nào, cũng biến mất không thấy, lăn qua một bên.
- Thất bại sao...
Âm nhi nhíu mày.
Bị số lượng Thôn Linh thú như vậy triệt để vây quanh, Mục Vân chỉ là cảnh giới Thánh Đế trung kỳ, căn bản không đủ nhìn.
- Chỉ biết tên này không được.
Một nữ tử cười nói:
- Bất quá cũng là hắn xui xẻo, không nghĩ tới bên cạnh thi thể còn có một con Thôn Hồn Thú nhỏ, vừa rồi bị hắn đụng phải.
Âm Nhi gật gật đầu, nói:
- Đã như vậy, chúng ta chỉ có thể phá nồi dìm thuyền.
- Các tỷ muội chuẩn bị sẵn sàng, nghỉ ngơi hồi phục xong, chúng ta đi xuống, lần này, nhất định phải cẩn thận gấp bội.
- Vâng.
Một trận oanh oanh yến yến náo nhiệt hẳn lên, hơn mười nữ tử Nguyệt Hồ tộc, không hề để sinh tử của Mục Vân ở trong lòng.
Mà trên thực tế, các nàng căn bản không quan tâm Mục Vân sống hay chết.
Mục Vân chết ở phía dưới, người của Tiêu Dao Sơn cũng tìm không thấy trên người các nàng.
Trên giếng cổ, chúng nữ tử chuẩn bị nóng lòng muốn thử.
Mà dưới giếng cổ, Mục Vân lại một đường điên cuồng chạy trốn.
Linh châu kia, hắn cố ý để cho thôn hồn thú công kích rơi xuống, chặt đứt âm nhi kia khống chế hắn.
Nhưng, vẫn chạy trốn, cũng căn bản không phải biện pháp.
Mục Vân thở ra một hơi, hồn phách khí hiện ra, khí tức Thánh Đế trung kỳ, lúc này nhìn không sót một chút nào.
- Đế Hỏa Thiên Bạo!
Một tay vung ra, từng đạo hỏa cầu màu đen lúc này trùng kích mà ra, từng tầng từng tầng nổ tung.
Lực nổ mạnh cuồng bạo, lật tung bốn phía, ngọn lửa màu đen tràn ngập ra.
Thoát khỏi sự giám thị của âm Nhi kia, hơn nữa đã đến bờ vực sinh tử, lại che dấu thực lực, vậy thì là chờ chết.
Hơn nữa nơi này cổ quái, cho dù La Tư cùng La Ma hai người đuổi theo, cũng không tiện đuổi giết hắn.
Từng tầng hỏa diễm màu đen tràn ngập ra, Mục Vân dẫn động nổ tung mạnh mẽ, đám Thôn Hồn Thú kia không nghĩ tới.
Mà hỏa diễm đầy trời, màu đen như mực, nhiệt độ cực nóng, lực sát thương lại càng khủng bố, đám Thôn Hồn Thú dần dần dừng lại.
Thôn Hồn Thú cũng không ngốc, mặc dù không rõ vừa rồi Mục Vân vì sao vẫn chạy trốn, chưa từng sử dụng thực lực công kích, nhưng Mục Vân bày ra thực lực, lại làm cho bọn họ kiêng kỵ.
Liều chết chém giết Mục Vân, mà tổn thất một đống tinh anh mà nói, cũng không có lời.
Chi bằng cứ để cho Mục Vân rời đi.
Mà , nhìn thấy đám Thôn Hồn Thú không truy đuổi nữa, Mục Vân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thực lực những tên kia quá mức cường đại, nếu thật sự quấn chặt lấy nhau, hắn thật không dễ đối phó.
Mà trải qua náo loạn này, thoát khỏi trói buộc của mấy người âm Nhi, nhưng hắn lại bại lộ khí tức của mình.
- Trước mặc kệ!
Mục Vân lắc đầu.
Nếu hai người La Tư cùng La Ma đuổi theo, những Thôn Hồn Thú này cũng đủ cho hai người bọn họ uống một bình.
Nếu đã tiến vào nơi này, vậy thì không có đường lui, chỉ có thể đi về phía trước.
Hạ quyết tâm, Mục Vân nhìn về phía trước, thật cẩn thận.
Nơi này thoạt nhìn, có chút kỳ lạ, bốn phía đá lớn đá nhỏ, chồng chất lên, giống như nghĩa trang.
Mà bởi vậy, Mục Vân cũng không thể nhìn ra manh mối gì.
Mà giếng cổ thông xuống khoảng cách vạn thước, nhưng dưới lòng đất sâu vạn thước, lại bảo tồn tương đối hoàn hảo, tựa hồ hết thảy đều giống như trước kia.
Mục Vân nhìn bốn phía, Bất Tử Thần Hỏa bất cứ lúc nào vây quanh người thể.
Đông...
Tiếng nặng nề vang lên, phía trước, tiếng rất có luật động truyền ra, làm cho Mục Vân cảm giác được khí tức bên trong thân thể dần dần ổn định.
- Ừ?
Đi ra khỏi đống mộ phần lộn xộn, Mục Vân nhìn về phía trước, hơi ngạc nhiên.
Xuất hiện trước mắt là từng cây cột đá.
Từng cây cột đá kia thoạt nhìn trình tự hỗn loạn, thế nhưng Mục Vân thân là trận pháp sư, từ trong đó nhìn ra hương vị của trận pháp.
Hắn là một vị thất phẩm cổ thánh trận sư hàng thật giá thật, đối với trận pháp có thể nói là đại gia, điểm ấy vẫn có thể nhìn ra.
- Một tòa cổ thánh trận.
Mục Vân cũng không có tùy tiện tiến vào trong trận pháp, mà vây quanh trận pháp, quan sát.
Mỗi một tòa Cổ Thánh Trận, đều có một chút có chút kỳ lạ.
Mà một tòa Cổ Thánh Trận trước mắt này, không chỉ bao hàm trận văn cường đại kết hợp, còn có một cỗ thiên địa chi thế tụ tập, Mục Vân không chút hoài nghi, nếu hắn tiến vào trong đó, chỉ sợ sẽ chết rất thảm.
Ánh mắt tập trung trên một cột đá trong đó, Mục Vân trong lúc nhất thời vẻ mặt hoảng hốt, trong nháy mắt, hắn giống như đang ở trong cột đá, mà lại ngăn cách bên ngoài cột đá, vô cùng kỳ diệu.
Mục Vân toàn tâm toàn ý nhập vào trong đó, càng thêm mê huyễn.
Thân thể hắn cũng không tự chủ được động đậy.
Cước bộ không ngừng đi tới đi lui, giống như đi theo luật động của cột đá.
Hào quang cường thịnh tràn ngập từng đạo, toàn thân cao thấp Mục Vân, khí huyết bốc lên.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, giống như quan sát cột đá, làm cho hắn tăng lên.
Cột đá này, cũng không phải căn cơ của trận pháp, mà là đồ trận pháp đang bảo hộ.
Mục Vân âm thầm kinh ngạc.
Cột đá bị trận pháp trói buộc lại đã uy năng như thế, vậy nếu phá trận pháp này thì sao?
Trong lòng nghĩ như thế, Mục Vân cũng không có tự đại đi lên phía trước, ý đồ phá vỡ trận pháp.
Hắn còn chưa tự tin đến mức này.
Nhưng nhìn cột đá, trong lòng lại sốt ruột.
Khanh...
Từng tiếng phá không đột nhiên vang lên, ngay sau đó, hơn mười thân ảnh đột nhiên đến.
- âm nhi!
Nhìn thấy nữ tử cầm đầu, Mục Vân ngẩn ra.
Những nữ tử Nguyệt Hồ tộc này, cư nhiên tự mình đi xuống.
- Ngươi không chết?
Âm nhi kia nhìn thấy Mục Vân, cũng sửng sốt.
Nàng cho rằng Mục Vân đã bị đám Thôn Hồn Thú gặm cắn sạch sẽ, nhưng không nghĩ tới, tên này căn bản không chết, đang yên đang lành đứng ở chỗ này.
- Ngươi rất muốn ta chết?
Mục Vân không nói gì.
Âm nhi này căn bản không để sinh tử của hắn ở trong lòng, bất quá là xem hắn như công cụ lợi dụng mà thôi.
Các nàng cho rằng hắn đã chết, cho nên dứt khoát tự mình không tiếc mạo hiểm lần nữa.
- Ta không có ý này.
Âm nhi cười nói:
- Bất quá ngươi không chết, ngược lại ngoài dự liệu của ta, đã như vậy, kế tiếp ngươi cùng chúng ta thăm dò đi, đụng phải chỗ tốt, ta sẽ phân cho ngươi một ít.
Nghe được lời này, trong lòng Mục Vân cười lạnh.
Một chút?
Không đời nào.
Nói không chừng ở chỗ này đụng phải thứ gì trân quý, bọn họ sẽ không chút do dự giết mình.
Âm nhi nói, Mục Vân một chữ cũng không tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận