Vô Thượng Thần Đế

Chương 1245: Tứ Phương tiểu thế giới bái phỏng (1)

Thanh Bàng nói lời này mặc dù rất có phong độ, nhưng nhìn ý khinh miệt trong mắt những võ giả Tứ Phương tiểu thế giới, không khó coi ra trong lòng bọn họ giờ khắc này đang khinh bỉ.
- Thanh Tông chủ, ta sợ ngươi hiểu lầm cái gì rồi.
Mục Vân cười nói:
- Huyết Minh ta ở bên trong Thương Hoàng tiểu thế giới không là cái gì, ngược lại là Huyền Không sơn, kia thế nhưng là tồn tại nhất đẳng rất lợi hại, có liên hệ lớn lao với Tiên giới đó.
- Huyền Không sơn chúng ta đương nhiên cũng sẽ đi, bất quá khoảng cách Huyết Minh càng thêm gần, đương nhiên tới trước Huyết Minh.
Thanh Bàng khẽ cười nói:
- Bất quá Tứ Phương tiểu thế giới đến chào hỏi, Mục minh chủ chẳng lẽ cứ như vậy để chúng ta đứng ở bên ngoài sao?
- Ta nghĩ... Quan hệ giữa chúng ta, cũng không có tốt đến mức mời các ngươi đi vào uống chén trà chứ?
Nhìn thấy Thanh Bàng lộ ra ý cười, Mục Vân lại đột nhiên nói.
Cái gọi dưa tay không đánh người mặt tươi cười, thế nhưng giờ khắc này Mục Vân chính đưa ta ra đánh người mặt tươi cười.
Những người sau lưng Thanh Bàng nhìn Huyết Minh, toàn bộ đều mũi vểnh lên trời, giống như đến đây để diễu võ giương oai.
Uống trà?
Dựa theo tính tình Mục Vân, không có đuổi ra đã là rất khách khí rồi.
- Mục Vân, ngươi kiêu ngạo thật lớn.
Thanh Bàng không có mở miệng, thanh niên sau lưng Bạch Hổ sơn sơn chủ Bạch Nhận lại đứng ra quát:
- Đừng cho rằng chúng ta không biết, bên trong tứ nguyên phong địa, bốn vị thiên tài Tứ Phương tiểu thế giới chúng ta đều bị ngươi giết, đúng không?
Nghe đến lời này, sắc mặt Mục Vân không thay đổi.
Xem ra, Tứ Phương tiểu thế giới đã biết.
Loại chuyện này, nhiều người như vậy, cũng không gạt được.
Gia hỏa này hiện nay vạch mặt, Mục Vân cũng không còn mang theo khuôn mặt hư giả, rất mệt mỏi.
- Đồ ăn móc chân, muốn giết ta, thực lực không đủ bị ta giết, thế nào, bây giờ muốn trả thù thật?
Nhìn thanh niên kia, Mục Vân tựa người vào trên tường thành, ngoắc ngón tay nói:
- Có bản lĩnh, đến đây giết ta!
- Ngươi muốn chết!
Sắc mặt Bạch Thương đỏ lên, nhìn Mục Vân quát:
- Có bản lĩnh, ngươi đi ra, trốn ở bên trong, có gì tài ba?
- Có bản lĩnh ngươi tiến đến, trận đều phá không được, đứng ở bên ngoài chỉ có thể gào to có gì tài ba?
Mục Vân khẽ nói:
- Có tin ta bao người dâng lên một bình trà ngon, ngồi ở chỗ này, chờ ngươi phá trận tới thiên hoang địa lão hay không.
- Ngươi...
Bạch Thương cũng không nghĩ tới, trước mặt mọi người, Mục Vân lại có thể vô lại như thế.
Vô lại này cũng để người ta triệt để hắn không có cách nào liên hệ hắn đến Minh chủ của Huyết Minh.
- Mục minh chủ, nói như vậy, ngươi thừa nhận, bốn người Thanh Nghịch Thiên là bị ngươi giết chết?
- Đúng!
- Rất tốt!
Khuôn mặt Thanh Bàng thời khắc này triệt để thay đổi, Thanh Bàng, Thanh Nghịch Thiên, đó là con của hắn, hai đứa con trai dưới gối, Thanh Nghịch Vân, Thanh Nghịch Thiên hai huynh đệ, cũng không có để hắn thất vọng, hiện ra thiên phú cùng thực lực rất xuất sắc.
Thế nhưng đều bị Mục Vân giết.
Hắn sẽ không nuốt xuống nổi cơn tức này.
- Đã dám thừa nhận, đó chính là làm tốt chuẩn bị trả giá đắt sao?
Thanh Bàng nhìn Mục Vân, ngữ khí càng ngày càng thờ ơ.
- Ha ha... Thanh Bàng tông chủ, nói chuyện làm gì vênh váo hung hăng đâu như thế?
Diệu Thiến giờ phút này mở lời:
- Ta cũng không phải che chở Mục Vân, chỉ là bên trong tứ nguyên phong địa, vốn là liều mạng tranh đấu, nếu như người người mang thù, thí luyện tứ nguyên phong địa, còn có ý nghĩa gì?
- Diệu đại sư ngược lại nói thật nhẹ nhàng, Thanh Nghịch Thiên chính là ái tử của ta, bị người giết, Thanh Nghịch Vân ta cũng không thể không có biểu thị?
- Biểu thị? Ngươi muốn biểu thị gì, Diệp Thu ta có thể cho ngươi.
Chỉ là Thanh Bàng vừa dứt lời, trong nháy mắt bước ra một bước, một tiếng quát to lại vang lên.
Bá một tiếng vang lên, một thân ảnh bay ra từ bên trong Huyết Minh, đánh thẳng tới Thanh Bàng.
Quỷ khí âm trầm ngưng tụ thành ma trảo, chộp tới phía Thanh Bàng.
- Muốn chết!
Nhìn thấy có người thế mà xuất thủ hướng về phía mình, sắc mặt Thanh Bàng phát lạnh, vỗ ra một chưởng, trong lúc Thanh Long rống to, chân nguyên chi long phô thiên cái địa xuống.
Oanh...
Tiếng nổ vang vang lên, hai thân ảnh, vừa chạm vào tức mở.
Chỉ là Thanh Bàng lại sắc mặt trắng nhợt, trên bàn tay xuất hiện một vòng quỷ khí.
- Đánh lén thật xảo trá, Huyết Minh ngươi khi dễ Tứ Phương tiểu thế giới ta không người hay sao?
Ngay tại giờ phút này, Chu Tước cung cung chủ Chu Yên bước ra một bước, khí thế toàn thân tăng vọt, theo Thanh Bàng cùng một chỗ, lao thẳng tới kia một thân ảnh.
- Ai dám động đến phu quân ta?
Nhưng trong nháy mắt Chu Yên đứng dậy, một đạo thân ảnh giống như Cửu Thiên Huyền Nữ vút không mà tới.
Hai người đối hai người, khí tức bàng bạc giao hội bên trên hải đảo.
- Sinh Tử cảnh thất trọng.
Nhìn hai người đột nhiên xuất hiện, Thanh Bàng cùng Chu Yên hai người hiển nhiên không nghĩ tới, sắc mặt không khỏi biến đổi.
- Diệp Thu!
- Huyền Nguyệt Lăng!
Nhìn hai người xuất hiện, Mục Vân cũng có chút kinh ngạc.
Hai người này thế mà là đột phá đến Sinh Tử cảnh thất trọng.
Một đêm thời gian, có thể đột phá?
Khuôn mặt Mục Vân đầy cổ quái... Chẳng lẽ những dược… của mình có hiệu quả?
Nhìn hai người, Thanh Bàng quay người nhìn Thanh Nghịch Vân bên cạnh thấp giọng quát nói:
- Xảy ra chuyện gì? Không phải ngươi nói, bên trong Huyết Minh, trừ Diệu Thiến, không có Sinh Tử cảnh thất trọng hay sao?
- Đúng là không có.
Thanh Nghịch Vân một mặt bất đắc dĩ nói:
- Diệp Thu trước đó rõ ràng là Sinh Tử cảnh lục trọng, Thánh nữ Huyền Nguyệt thánh địa cũng là như thế, hai người này đêm qua mới vừa rồi đại hôn...
Đại hôn?
Chẳng lẽ là song tu?
Thấy cảnh này, sắc mặt Thanh Bàng tái xanh.
Bên trong Thương Hoàng tiểu thế giới nho nhỏ, Huyết Minh cùng Huyền Không sơn là hai thế lực lớn nhất.
Huyền Không sơn tồn tại thời gian vạn năm, nội tình thâm hậu, tựa hồ đào ra một tầng lực lượng, sẽ xuất hiện lực lượng càng mạnh hơn, cho nên Thanh Bàng cũng không có đi thị uy.
Huyết Minh thời gian tồn tại bất quá chỉ là mười mấy năm, mà minh chủ càng là Mục Vân.
Gia hỏa này, vốn là có thù cùng Tứ Phương tiểu thế giới bọn hắn, lần này đương nhiên đến trảm thảo trừ căn mới là chính xác nhất.
Thế nhưng không nghĩ tới, đi tới Huyết Minh, hộ đảo đại trận còn muốn cường hoành hơn một ít so với bọn hắn trong tưởng tượng.
Hiện tại, lại toát ra hai cường giả cảnh giới Sinh Tử cảnh thất trọng.
- Sư tôn!
- Tiểu tử thúi, ngươi vẫn còn nhớ kỹ người sư tôn là ta này, ta coi nghĩ ngươi cưới xong nàng dâu thì quên sư tôn rồi chứ.
- Đệ tử không dám!
Diệp Thu cười hắc hắc nói:
- Đa tạ sư tôn giúp người hoàn thành ước vọng, đệ tử vô cùng cảm kích.
Nhìn trên mặt Diệp Thu mang ý cười, Mục Vân mặc dù biểu lộ ra cực kỳ bất mãn, thế nhưng nhưng trong lòng thì hết sức vui mừng.
Đây cũng là hoàn thành một phần tâm nguyện của Kiêu đệ...
- Mục minh chủ nguyên lai chính là dựa vào phu phụ đồ đệ của mình đến chèo chống Huyết Minh sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận