Vô Thượng Thần Đế

Chương 514: Đại Hoang Sơn (1)

Mà đỉnh núi, nhìn kỹ lại thì giống như long đầu ngẩng lên thật cao, khoảng chừng gần vạn mét.
- Nơi này chính là Đại Hoang sơn!
Hoang Thanh nhìn sơn phong tối tăm mờ mịt, ngẩng đầu lên nói.
- Ngươi chờ ở bên ngoài, ta vào xem, yên tâm, hơi không cẩn thận, ta sẽ đi ra!
- Ừm!
Mục Vân mỉm cười, dậm chân tiến lên.
- Vân tiên sinh!
Nhưng mà ngay tại giờ phút này, một tiếng la hét vang lên, một bóng người, vội vàng cất bước mà đến, nhìn Mục Vân, hoảng hốt vội nói:
- Hoang Thanh, ngươi là làm việc thế nào, Đại Hoang sơn nguy hiểm như thế, ngươi có thể nào mang Vân tiên sinh tới nơi đây.
- Không thể trách ta...
Hoang Thanh cúi đầu xuống, bất đắc dĩ nói.
- Vân tiên sinh, Đại Hoang sơn thật không thể tiến vào!
Thời gian qua đi nửa năm, Hoang Thiên Trạch đối với Mục Vân cũng trở nên càng thêm cung kính.
Hắn vốn cho rằng mình hẳn phải chết không nghi ngờ, ai ngờ dưới tay Mục Vân, thời gian nửa năm, thương thế bên trong cơ thể đã sớm bị áp chế, chỉ kém chút bị tiêu trừ , dựa theo Mục Vân nói, qua nửa năm nữa, hẳn là sẽ tốt đẹp.
- Không sao cả.
Mục Vân lần nữa nói:
- Hoang Chủ, thương thế trên người ngươi chính là bởi vì hoang khí bên trong Đại Hoang sơn, ta nếu không đi vào điều tra một phen, chỉ sợ rất khó trị tận gốc thương thế của ngươi.
- Mà ngươi cứ yên tâm, cho dù ta thân nhiễm hoang khí, kinh mạch đi vào trong cơ thể ta, ta là một luyện đan sư, cũng không sợ, ngươi mà ta đều có thể chữa khỏi, thì sợ gì!
Nghe đến lời này, trên mặt Hoang Thiên Trạch lộ ra một tia xoắn xuýt.
- Ai được rồi, nói thực cho ngài đi!
Hoang Thiên Trạch tựa hồ rốt cục nhịn không được nội tâm giãy dụa, mở miệng nói:
- Đại Hoang sơn, có một kiện vật liệu liên quan đến mệnh mạch toàn bộ Thiên Vận đại lục, Đông Hoang ta đời đời kiếp kiếp thủ hộ ở đây, chính là vì điểm này.
- Ồ?
Vật liệu liên quan đến mệnh mạch Thiên Vận đại lục ?
Chẳng lẽ là vật liệu mà tứ đại dị tộc một mực tại tìm kiếm?
- Ngươi chẳng lẽ sợ ta trộm đi sao?
Mục Vân cười ha ha một tiếng nói.
- Không phải, vật kia, cho dù Vân tiên sinh muốn lấy được, cũng căn bản không thể nào, ta chỉ nhắc nhở Vân tiên sinh, hành sự cẩn thận, thực sự tìm không thấy biện pháp trị tận gốc bệnh căn cũng không sao.
- Được rồi, ta hiểu rõ!
Mục Vân mỉm cười, dứt khoát kiên quyết, quay người bước vào đến bên trong Đại Hoang sơn.
Bên trong Đại Hoang sơn đã có khả năng tồn tại vật liệu tứ đại dị tộc hiện tại cũng đang tìm, hắn đương nhiên càng muốn tiến đến thăm viếng một phen.
Tiến vào bên trong sơn mạch, Mục Vân nháy mắt cảm thấy một cỗ uy áp đánh tới, ngay sau đó, khí tức vô tận mênh mông đập vào mặt đánh tới.
Mục Vân không chút do dự, lập tức tế ra chân nguyên, quay chung quanh thân thể của mình, chỉ là, những hoang khí chỗ nào cũng nhúng tay vào, như kim đâm, thế mà chậm rãi xuyên thấu qua hộ thể chân nguyên Mục Vân, hướng phía bên trong thân thể Mục Vân càn quét mà đi.
Ong ong ong âm thanh quay chung quanh quanh người Mục Vân, những hoang khí mang theo lực phá hoại cường đại vượt qua dự tính của Mục Vân.
- Ta ngược lại muốn nhìn ngươi đến tột cùng có bao nhiêu lợi hại.
Âm thanh Mục Vân trầm thấp, một đạo ấn ký trên mặt hắn dần dần ma hóa, từng đoàn từng đoàn ma khí xuất hiện tại mặt ngoài thân thể của hắn.
Những ma khí kia bao trùm lấy thân thể của hắn, chỉ hoang khí lúc đầu xâm nhập vào bên trong cơ thể Mục Vân, sau khi ma khí cùng chân nguyên dung hợp, thế mà dần dần bị ngăn cản ở bên ngoài.
- Không nghĩ tới thời khắc mấu chốt, ngươi còn có thể đến giúp ta.
Trong lúc ma khí lăn lộn, Mục Vân tiến lên một bước, nhắm mắt theo đuôi, đi vào phía trên đầu rồng.
Mà giờ khắc này, bên ngoài Đại Hoang sơn, Hoang Thiên Trạch cùng Hoang Thanh hai cha con đứng vững.
- Hoang Chủ, quốc sư tiến vào trong đó, có thể bị hay không nguy hiểm?
Sắc mặt Hoang Thanh mang theo lo lắng, hắn vốn định Hoang Chủ đến, có thể ngăn cản Vân tiên sinh, không nghĩ tới, vẫn là ngăn không được.
- Ngươi cứ nói đi?
Hoang Chủ đạm mạc nói:
- Năm đó ta bị một thân ám tật cũng là bởi vì nhiễm bên trong Đại Hoang sơn, làm sao có thể không có nguy hiểm?
- Chỉ là, quốc sư thủ đoạn bất phàm, Niết Bàn bát trọng cảnh mà lại luyện đan, luyện khí thủ đoạn, ta thấy đều muốn lợi hại hơn so với cự phách Trung Châu đại lục kia, hẳn là sẽ không sao.
Hoang Thiên Trạch qua thời gian nửa năm ở chung, quả nhiên xem Mục Vân như thần nhân mà đối đãi.
Luyện khí, luyện đan bỏ qua một bên không nói, Mục Vân quản hạt toàn bộ Đông Hoang cũng là thuận buồm xuôi gió, một ít vấn đề khó giải quyết, đến trong tay hắn, chính là giải quyết dễ dàng.
Mà lại không chỉ như thế, đại hoang trước đó thống nhất, dựa vào là vũ lực, mà bây giờ, có Mục Vân một bảng hiểu treo ở nơi này, hết thảy đều không quan trọng nữa.
Mục Vân xuất động nửa năm nay, chiến loạn bên trong đại hoang bỗng nhiên giảm bớt.
Chỉ là, nửa năm thời gian, vị trí quốc sư của Mục Vân, tiếng hô nước lên thì thuyền lên, đáy lòng Hoang Thiên Trạch cũng có chút lo lắng.
Nếu như vạn nhất có biến, tiếng hô của Mục Vân mạnh hơn hắn, Đông Hoang có thể đổi chủ hay không?
Điểm này, hắn nhất định phải lo lắng!
- Thôi!
Từ từ, Hoang Thiên Trạch thở dài một hơi.
Hiện tại Đông Hoang đúng là cần nhân tài như Mục Vân vậy, thân là bá chủ Đông Hoang, hắn đương nhiên hi vọng Đông Hoang quật khởi, siêu việt Trung Châu, chinh chiến Trung Châu.
- Các ngươi canh giữ ở nơi đây, chờ quốc sư ra, không được sai sót!
- Vâng!
Nhìn xem Đại Hoang sơn tối tăm mờ mịt, Hoang Thiên Trạch thở dài một hơi, quay người rời đi.
Nói không chừng, Mục Vân lần này tiến vào Đại Hoang sơn là một chuyển cơ, chuyển cơ của Đông Hoang
Giờ phút này, Mục Vân thân ở bên trong Đại Hoang sơn cảm nhận được những hoang khí quanh người nghiền ép, thân thể càng ngày càng gian nan, bước ra một bước đều muốn tiêu hao không ít khí lực của hắn.
Chỉ là dần dần, theo leo lên, Mục Vân lại phát hiện, hoang khí phía trên Đại Hoang sơn trở nên càng lúc càng nồng nặc.
Nhưng hoang khí nồng đậm bực này, đối với Mục Vân chỉ tạo thành tác dụng trở ngại.
Bất quá, Mục Vân lại kinh ngạc phát hiện, Tru Tiên Đồ bên trong cơ thể tại lúc này thế mà bắt đầu điên cuồng phun trào.
Rống...
Tại thời điểm Mục Vân sắp hết khí lực, một tiếng rống đột nhiên vang lên, ầm ầm âm thanh từ trên núi lăn xuống dưới.
Kia là một con tích dịch (thằn lằn) hình thể rất to với bốn trảo khôi ngô, thân thể cao lớn, khoảng chừng ngàn mét, mà một móng vuốt đem một tảng đá lớn đập nát như đập vào một khối đậu hũ.
Tứ trảo tích dịch nhìn xem Mục Vân, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, miệng lớn mở ra, đúng là hướng thẳng đến Mục Vân cắn xuống.
Ầm ầm âm thanh vang lên, bóng người Mục Vân trong chớp mắt biến mất tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận