Vô Thượng Thần Đế

Chương 1156: Không xem ai ra gì

Nghe đến lời này, Diệu Tiên Ngữ lại suy nghĩ xuất thần, nhìn lên thân ảnh phía trên bầu trời.
Trước đó cùng Mục Vân nói chuyện với nhau, Mục Vân nói rõ.
Là Đế Văn của Ngũ Hành tiểu thế giới an bài hắn đến chiến, giữa hai người đạt thành hiệp nghị, Đế Văn sẽ dùng hết tất cả khả năng đưa hắn về Thương Hoàng tiểu thế giới.
Nhưng bây giờ xem ra, đây hết thảy, tựa hồ là âm mưu.
- Không được, ta muốn nói cho sư tôn.
Diệu Tiên Ngữ hiểu rõ hết thảy, vội vàng nói.
- Tiên Ngữ, ngươi làm cái gì?
Diệu Linh Ngọc không nghĩ tới mình nói một phen thế mà khiến cho Diệu Tiên Ngữ phản ứng lớn như thế.
- Ngươi điên!
Ông...
Diệu Linh Ngọc vừa kéo Diệu Tiên Ngữ xuống, trên bầu trời, một tiếng vù vù triệt để vang lên.
Trong lúc nhất thời, phía trên mặt đất, chín đạo điểm sáng, mở ra.
Trong chốc lát, đất rung núi chuyển.
Chín đạo điểm sáng hội tụ thành chín sợi tơ, bao phủ quanh người Mục Vân, nơi chín tia sáng giao nhau chính là vị trí của Mục Vân.
- Lên!
Giờ khắc này, Mục Vân cơ hồ dùng hết lực khí toàn thân, rít lên một tiếng, đột ngột từ mặt đất mọc lên.
Từng tiếng ầm ầm lúc này bỗng nhiên vang lên.
Trong tiếng vang, từng tia ánh sáng xuyên thẳng chân trời.
Ầm ầm...
Mặt đất tại lúc này triệt để run rẩy, thân thể Mục Vân không ngừng cất cao, bay vút lên phía trên bầu trời.
Tình huống này là chín tòa sơn phong xung quanh bị nhổ tận gốc. Nhưng bởi vì gốc rễ sơn phong kết nối, bị rút lên đâu chỉ có chín tòa sơn phong.
Cả người Mục Vân lăng không đứng thẳng, vài toà xung quanh ngay tiếp theo chín tòa sơn phong bị hắn cứng rắn dùng một loại lực lượng mạnh mẽ nhổ tận gốc.
Trong chốc lát, đất rung núi chuyển.
Loại tình huống này, Mục Vân căn bản không nghĩ tới.
Hắn biết đây là một tòa trận pháp ẩn nấp.
Thế nhưng hắn không nghĩ tới, trận pháp này thế mà rất khó mà phá giải.
Vài toà ngay tiếp theo xung quanh chín tòa sơn phong, toàn bộ bị nhổ tận gốc, thế nhưng mặt đất chỉ vẻn vẹn vỡ ra một cái khe.
Phía dưới khe hở, Mục Vân nhìn thấy một ngọn núi nhọn, phá đất mà ra.
Theo lực lượng Mục Vân không ngừng gia tăng, dần dần, chín tòa sơn phong xuất hiện một vết nứt, dần dần mở rộng, một ngọn núi từ trên mặt đất ầm vang dâng lên.
Một ngọn núi!
Phía dưới chín tòa sơn phong phong ấn một ngọn núi.
Chỉ là giờ khắc này, theo sơn phong không ngừng bốc lên, ngọn núi lại có một bệ đá vuông vức dâng lên theo.
- Không Sơn Ấn!
Thấy cảnh này, Diệu Linh Ngọc cùng Diệu Tiên Ngữ hai người, triệt để trợn tròn mắt.
Ai có thể nghĩ tới, Không Sơn Ấn thế mà không phải ở trên sơn phong cao cao mà bị chôn sâu ở trong lòng đất.
- Ta đi hỗ trợ.
Diệu Tiên Ngữ vừa dứt lời, liền phi thân lên, đi tới trước mặt Mục Vân.
- Không cần giúp ta, mau rời khỏi nơi này.
Gương mặt Mục Vân đầy mồ hôi, quát:
- Tranh thủ thời gian rời đi nơi này, nếu không...
Bá bá bá...
Ngay tại giờ phút này, từng tiếng xé gió truyền đến.
- Đi mau, ta có biện pháp thoát thân, đi mau.
Nhìn thấy Diệu Tiên Ngữ còn đứng tại chỗ, Mục Vân không kịp chờ đợi quát.
- Ừm!
Diệu Tiên Ngữ hiểu rõ phong cách Mục Vân hành sự, quay người mà quay về, tiềm ẩn.
- Không Sơn Ấn!
Nương theo từng tiếng xé gió, một bóng người dẫn đầu mà đến, nhìn sơn phong in ấn dưới chân Mục Vân, kinh ngạc hô.
Giờ phút này, sơn phong nguy nga bị Mục Vân nhấc lên, trọn vẹn cao ngàn trượng, mà dưới ngọn núi cao ngàn trượng chính là một bệ đá vuông vức.
Chính xác mà nói, sơn phong màu lam và bệ đá màu lam chính là Không Sơn Ấn để người say mê kia.
- Tốt, tốt, tốt!
Nói liền ba chữ tốt, Ngọc Khuynh Thiên nhìn Mục Vân, bên trong ánh mắt mang theo mừng rỡ.
- Tìm tới Không Sơn Ấn, ngươi là đệ tử môn nào phái nào? Muốn cái gì, cứ mở miệng, Ngọc Khuynh Thiên ta nhất định thỏa mãn yêu cầu của ngươi
Trong mắt Ngọc Khuynh Thiên mang theo vui vẻ nói:
- Chỉ cần ngươi có thể nói, cái gì ta đều có thể tìm cho ngươi, trao đổi Không Sơn Ấn.
Đây cũng là ước định trước đó Ngọc Khuynh Thiên định ra với mọi người.
Ai nếu có thể tìm tới Không Sơn Ấn, có thể hướng Ngọc Khuynh Thiên hắn đòi bất kỳ một thứ gì.
Nhìn Ngọc Khuynh Thiên, Mục Vân hơi mở lời:
- Cái gì đều có thể?
- Không sai!
- Tốt, vậy ta muốn Không Sơn Ấn này, Ngọc Khuynh Thiên, Không Sơn Ấn thuộc về Mục Vân ta đi!
Mục Vân đá,, gào thét một tiếng, giận dữ nhấc lên.
Oanh...
Tiếng oanh minh đinh tai nhức óc vang lên, Không Sơn Ấn bay lên không, bay về phía Mục Vân.
- Ngươi dám!
Nhìn thấy Mục Vân cử động hiển nhiên muốn bỏ Không Sơn Ấn vào trong túi, Ngọc Khuynh Thiên sao lại nhìn trọng bảo như thế bị Mục Vân thu nhập.
Lăng lệ quát một tiếng, ma khí đầy trời bốc hơi, gương mặt Ngọc Khuynh Thiên lúc đầu tuấn tú giờ phút này vặn vẹo, đánh ra một trảo, lao thẳng tới Mục Vân.
- Cút!
Mục Vân giờ phút này càng không muốn nhường, rít lên một tiếng, bàn tay hất lên, Thiên Minh Kiếm xuất thủ, đón đỡ thân ảnh Ngọc Khuynh Thiên.
Nháy mắt thời gian đón đỡ, đã đủ để Mục Vân nâng Không Sơn Ấn lên.
Khanh một tiếng vang lên, toàn bộ thân thể Mục Vân lại lần nữa tăng vọt, lực lượng điên cuồng càn quét.
Tạch tạch tạch...
Nương theo mặt đất vỡ ra, toàn bộ thiên địa lúc này bắt đầu run rẩy, Ngọc Khuynh Thiên cũng nhịn không được đung đưa thân hình.
- Lên!
Khẽ quát một tiếng, Không Sơn Ấn, triệt để bị kéo ra từ sâu trong lòng đất.
Nhìn thấy toàn bộ tư thái Không Sơn Ấn, đám người triệt để kinh sợ.
Sơn phong cao tới ngàn trượng, đứng sừng sững ở trên bệ đá vuông vức, toàn bộ sơn phong nhìn rất uy nghiêm bao la hùng vĩ.
Cái bệ vuông vức nhìn càng uy vũ bất phàm.
Không Sơn Ấn, vẻn vẹn nhìn khí tràng cường đại cũng đủ làm cho người cảm thấy chấn kinh.
Chỉ là giờ khắc này, đám người hiển nhiên sẽ không bị bề ngoài cường đại của Không Sơn Ấn hấp dẫn.
- Thu!
Mục Vân lần nữa quát khẽ một tiếng, Không Sơn Ấn cao tới mấy ngàn trượng bỗng nhiên thu nhỏ, cuối cùng hóa thành cỡ nắm tay, lẳng lặng đứng sừng sững ở trong lòng bàn tay Mục Vân.
Thu rồi?
Chỉ đơn giản như vậy thu rồi?
Nhìn thấy thủ đoạn của Mục Vân, đám người không khỏi buồn bực.
Không Sơn Ấn dễ dàng như vậy bị thu đi?
Giờ khắc này hiển nhiên không phải thời điểm suy nghĩ những điều này.
- Mục Vân, ngươi khẳng định muốn làm như vậy?
Ngọc Khuynh Thiên nhìn Mục Vân, cười lạnh.
- Nơi này các ngươi cũng điều tra, trước kia phát hiện Không Sơn Ấn?
Mục Vân cười nói:
- Các ngươi đã không có phát hiện, ta phát hiện, lấy ra, Không Sơn Ấn này chẳng lẽ không nên thuộc về ta?
- Đương nhiên không nên!
Khuôn mặt Ngọc Khuynh Thiên tuấn lãng giờ phút này lần nữa trở nên lạnh lùng.
- Không Sơn Ấn, thiên địa chi bảo, người tài có được, nắm tay người nào lớn, người đó sẽ đạt được, sâu kiến như ngươi há có thể nhúng chàm?
- Thế nhưng hết lần này tới lần khác, Không Sơn Ấn này rơi vào trên tay sâu kiến như ta.
Mục Vân vừa dứt lời làm mọi người kinh ngạc đến ngây người.
Gia hỏa này chẳng lẽ không biết hắn đang nói chuyện cùng ai?
Ngọc Khuynh Thiên, bên trong toàn bộ ngàn vạn tiểu thế giới, tồn tại thiên chi kiêu tử.
Cho dù giờ phút này Vô Cực Tinh và Vô Cực Tuyết ở chỗ này cũng sẽ không nói chuyện như thế với Ngọc Khuynh Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận