Vô Thượng Thần Đế

Chương 1544: Các đảng chạy trốn

Một ít đệ tử, đã là bắt đầu thu lấy Hàn Nguyên Thạch cùng Hỏa Nguyên Thạch.
Bá bá bá...
Nhưng ngay lúc này, từng tiếng xé gió đột nhiên vang lên.
Từng tiếng xé gió vang vọng điếc màng nhĩ người.
Các đệ tử nhìn qua lại phát hiện những thân ảnh đang chạy trốn rõ ràng đều là các lãnh tụ cường đại nhất của các đại đảng phái lần này tiến vào bên trong Ngự Thần đại lục.
- Xảy ra chuyện gì? Bọn hắn thế nào chạy trốn?
- Chẳng lẽ thiên hỏa bạo tẩu?
- Không thể nào, vậy chúng ta chẳng phải cũng muốn trốn?
Nhìn thấy hơn mười thân ảnh chật vật không chịu nổi chạy lên phía trên như bay, mọi người kinh ngạc nói không ra lời.
- Thành viên Thái Tử đảng, mau mau theo ta rời đi.
- Thành viên Chiến Linh đảng rút lui.
- Đệ tử Phượng Minh đảng đi nhanh lên.
- Đệ tử Minh Thần đảng, rời đi nơi đây.
Trong chớp nhoáng, từng lãnh tụ các đảng phái kinh hoảng la to, cơ hồ không có thời gian giải thích.
Nghe đến lời này, các thành viên những đảng phái kia đương nhiên sẽ vội vàng đi theo.
Mà đệ tử khác, không rõ ràng cho lắm, cũng muốn theo sau.
Hiện tại mặc kệ xảy ra chuyện gì, khẳng định bên trong phát sinh tai nạn to lớn.
Bằng không, các lãnh tụ các đại đảng phái làm sao sẽ chạy trốn giống chuột thấy mèo.
Mặc kệ chuyện gì, trước trốn lại nói.
Lập tức, các đệ tử các đại đảng phái chạy nhanh theo, những đệ tử không đảng không phái cũng mặc kệ Hàn Nguyên Thạch, Hỏa Nguyên Thạch, chuẩn bị trốn khỏi nơi đây.
Nhưng còn chưa đợi bọn hắn trốn khỏi, một giọng nói bỗng nhiên vang lên.
- Các ngươi chạy cái gì? Vừa rồi không phải còn nói muốn lấy mệnh Mục Vân ta sao?
Ngay lúc này, một tiếng quát vang lên.
Tiếng quát kia tới từ Mục Vân.
Nhìn thấy Mục Vân xuất hiện, cơ hồ như nhìn thấy hồng hoang cự thú, những thủ lĩnh các đảng phái không có lời nào để nói, không muốn sống sử xuất tuyệt học bình sinh của mình triệt để chạy như bay.
Mà cùng lúc đó, Triệu Thiên Minh xuất hiện, một ít đệ tử Ngũ Diệp đảng xông tới.
- Minh ca, xảy ra chuyện gì?
- Các ngươi một mực liệp sát hỏa thú, thu thập Hỏa Nguyên Thạch và Hàn Nguyên Thạch là được, chúng ta mặc kệ, thiên hỏa cùng dị thủy cũng đã không thấy, nơi này không có gì nguy hiểm, tranh thủ thời gian thu nguyên thạch, chuẩn bị rời khỏi nơi đây.
Không có gì nguy hiểm?
Không có gì nguy hiểm, những lãnh tụ các đảng phái chạy nhanh như vậy làm gì?
Chẳng lẽ bởi vì Mục Vân?
Trong lúc nhất thời, mấy vạn người đưa mắt nhìn nhau.
Mục Vân, cái tên này cấp tốc truyền ra trong từng đệ tử.
Người này là ai?
Thế mà bức bách các đệ tử các đại đảng phái không muốn sống chạy trốn.
- Đó là Mục huynh sao?
Lâm Chi Tu nhìn phía trên, triệt để trợn tròn mắt.
- Hẳn là... A?
Phàm Vô Ngôn cũng ngốc.
Bọn hắn biết, Mục Vân đến cảnh giới ngũ phẩm Nhân Tiên, khoảng thời gian này, cảnh giới đề thăng phi tốc, thế nhưng bọn hắn thế nào cũng không nghĩ ra, Mục Vân có thể một người đuổi theo một đám tinh anh của các đảng phái chạy như chó chết...
Loại tình huống này, nhìn qua thực sự quá làm cho người kinh ngạc.
Mà một ít đệ tử đảng phái đi theo các lão đại không muốn sống chạy trốn
dần dần bắt đầu mỏi mệt, không nguyện ý lại chạy.
Bọn hắn cho rằng, Mục Vân chẳng qua là một người, thế nhưng bọn hắn lại có hàng trăm hàng ngàn người, bị một Mục Vân đuổi chạy.
Nếu Mục Vân là cửu phẩm Nhân Tiên, thậm chí là cảnh giới Địa Tiên, đây cũng thôi.
Thế nhưng Mục Vân chỉ là ngũ phẩm Nhân Tiên mà thôi.
Bên trong những đệ tử này, có một vài người là cảnh giới ngũ phẩm Nhân Tiên, làm gì e ngại như vậy?
Một ít đệ tử rốt cục không nguyện ý chạy, bắt đầu chuẩn bị kết hợp lại, trở lại giết Mục Vân trở tay không kịp.
Nhưng loại ý nghĩ này sinh ra không đến mười phút thời gian, những đệ tử kia biết bọn hắn đã sai.
Mục Vân hiện tại chính là người điên.
Bọn hắn căn bản không phải đối thủ.
Liên hợp lại ngăn cản Mục Vân?
Gia hỏa này căn bản không phải nhân số có thể áp chế được.
Hơn mười người liên hợp lại, căn bản bắt không được quần áo của hắn.
Thế nhưng Mục Vân lại như một con lươn, xuyên qua, lui tới trong đám người tiện thể lấy đi mấy nhân mạng, cướp đoạt một ít không gian giới chỉ, vơ vét một ít Nhân Dương Đan.
Chạy!
Chạy thục mạng!
Kết quả, trùng trùng điệp điệp đệ tử các đại đảng phái lần nữa chạy té khói.
Giờ này đã biến thành một trận chạy trốn.
Trận chạy trốn này nhất định sẽ tiếp tục diễn biến.
Lao tới mặt ngoài Bạch Ngọc Thạch Khanh, các đệ tử các đại đảng phái chia ra chạy trốn.
Đến mức Mục Vân đuổi theo ai, vậy xem như vận khí người đó không may.
Giờ mà tụ tập cùng một chỗ chính là đều phải chết.
Chỉ có tách ra chạy.
Mục Vân xuất hiện phía trên Bạch Ngọc Thạch Khanh, nhìn đám người tản ra bốn phương tám hướng, cười khổ.
- Bọn gia hỏa này... Chạy ngược lại rất nhanh.
Mục Vân cười khổ một tiếng, dừng thân lại.
Bá bá bá...
Mấy thân ảnh tới gần, chính là Lâm Chi Tu bốn người.
- Mục huynh!
- Mục huynh!
Nhìn thấy Mục Vân, bốn người mừng rỡ không thôi.
- Ngươi thành công rồi?
- Ừm!
Nhìn bốn người, Mục Vân lại lần nữa nói:
- Hiện tại, chúng ta trước rời khỏi nơi đây, tông môn còn chưa mở ra thông đạo Ngự Thần đại lục để chúng ta trở về, khoảng thời gian này, các ngươi ở đây chuyên tâm tu luyện, ta giúp bọn ngươi đột phá đến cảnh giới ngũ phẩm Nhân Tiên.
- Lần này, ta xem như xông ra hoạ lớn ngập trời, đoán chừng các đại đảng phái căn bản sẽ không bỏ qua cho ta.
- Cho nên các ngươi nếu có thể nắm chặt thời gian tăng lên tới cảnh giới ngũ phẩm Nhân Tiên, trở lại trong tông môn, ra ngoài, tiến vào bên trong Bích Lạc Sơn mạch, bắt đầu tôi luyện tranh thủ đến lục phẩm Nhân Tiên rồi trở lại.
- Đến thời điểm đó, các ngươi trở thành hạch tâm đệ tử, các đại đảng phái cũng sẽ không cực lực đối phó các ngươi.
Nghe đến lời này, Lâm Chi Tu sốt ruột nói:
- Vậy còn ngươi?
- Ta?
Mục Vân nhìn phương xa nói:
- Ta chuẩn bị nhìn xem, tứ đại đảng phái chuẩn bị đối phó ta thế nào.
- Nếu ta chết, mấy người các ngươi tương lai có khả năng thì báo thù cho ta, nếu ta sống sót, tương lai các ngươi... Nhất định một bước lên trời.
- Ha ha...
Nghe đến lời này, Phàm Vô Ngôn đột nhiên cười lên ha hả, nói:
- Mục huynh, ngươi nói lời này không phải đánh mặt chúng ta à?
- Đúng rồi!
- Chúng ta nếu sợ chết, đã sớm tách ra với ngươi mỗi người đi một ngả.
- Đúng vậy, Mục huynh, ngày sau còn nói lời này, chúng ta sẽ thật sự tức giận, ngươi cũng quá xem thường chúng ta rồi.
Nhìn thấy bốn người lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, Mục Vân cười khổ.
- Ta cũng không phải nghĩ các ngươi sợ chết, chỉ là hy sinh vô vị, căn bản không có ý nghĩa, bất quá chuyện còn chưa tới một bước này, hiện tại, nắm chặt thời gian tăng cao tu vi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận