Vô Thượng Thần Đế

Chương 2042: Nhất Song Nhãn Châu Tử

Thấy cảnh này, dù Mục Vân cũng cảm giác kinh động tâm phách.
Hắn không nhìn lầm, xích sắt này hẳn là kết nối phía sau lưng Lâm Văn Hiên, quán thâu đến bên trong tuỷ sống của hắn.
Mà bên trong đại môn phía sau, hẳn là... Dị Nguyên Lân Hỏa.
Thấy rõ điểm này, trong lòng Mục Vân vô cùng kinh ngạc thủ đoạn của sư huynh.
Chỉ là, Lâm Văn Hiên muốn truy sát tiêu diệt đám người còn thừa của Diệt Thiên kiếm tông, giờ bị trừng phạt, đáng đời.
Trong lòng Mục Vân nhất thời chỉ cảm thấy rất vui sướng.
Nhìn thấy Lâm Văn Hiên càng thê thảm, hắn càng vui vẻ.
- Xú tiểu tử, ngươi vẫn chưa trả lời ta, ngươi thế nào tiến vào nơi này.
Lâm Văn Hiên hiện tại nhìn Mục Vân, mở lời:
- Nơi này, không chỉ có trận pháp tiểu tử kia lưu lại, còn có Dị Nguyên Lân Hỏa quỷ dị, trừ phi... Trừ phi trong cơ thể ngươi chứa thiên hỏa.
Vừa nghe Lâm Văn Hiên nói lời này, nhìn thần sắc Mục Vân, tràn ngập phấn chấn.
- Trong cơ thể ngươi chứa thiên hỏa?
Lâm Văn Hiên phấn chấn cổ vũ.
- Khụ khụ...
Mục Vân ho khan một cái, hắn biết, loại chuyện này không gạt được.
Lâm Văn Hiên dù sao cũng là Thiên Kiếm Tử của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, tu vi nhất định tại cảnh giới Tiên Vương không thể nghi ngờ.
Mặc dù bây giờ làm người không ra người, quỷ không quỷ, nhưng nhãn lực vẫn phải có.
- Không sai.
Mục Vân gật đầu nói:
- Trong cơ thể ta đúng là chứa thiên hỏa.
- Ừm?
Nghe đến lời này, cả người Lâm Văn Hiên phấn chấn lên.
- Ha ha... Trời không tuyệt ta, trời không tuyệt ta.
Lâm Văn Hiên ha ha cười nói:
- Tốt, rất tốt, phi thường tốt!
- Xú tiểu tử, trong cơ thể ngươi có thiên hỏa, vậy hãy cứu ta ra ngoài.
Lâm Văn Hiên hưng phấn như hài tử.
Cứu ra ngoài?
Nằm mơ.
Trong lòng Mục Vân một trăm cái lắc đầu.
Thật vất vả, sư huynh mới giam cầm người này tại đây, làm sao có thể thả hắn đi.
- Lâm tiền bối.
Mục Vân chắp tay nói:
- Ta rất buồn bực một việc, Lục Thanh Phong đã có thủ đoạn giam cầm ngài tại nơi này, vì cái gì không... Giết ngài.
- Giết ta? Hắn giết không được ta.
Lâm Văn Hiên lại tự tin nói.
Giết không được?
Có ý tứ gì.
Lâm Văn Hiên hiển nhiên không muốn nói tiếp việc này, mở lời:
- Xú tiểu tử, trên người ngươi đã có thiên hỏa, vậy có thể cứu ta rời đi nơi đây.
- Ngươi yên tâm, một khi ngươi cứu ta, còn tham gia cái gì Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn tuyển chọn.
- Nói thật cho ngươi biết, ta vạn năm trước trở về Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, thay thế vị trí phong chủ một phong trước kia của Diệt Thiên Viêm, trở thành phong chủ đệ nhất phong Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, nếu ta trở lại Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, trở thành phong chủ, Mục Vân ngươi, chính là tọa hạ đệ tử thứ nhất của ta, đến lúc đó ta cho phép ngươi gia nhập Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
Lâm Văn Hiên phóng khoáng nói.
Chỉ là bộ dáng phối hợp với lời nói thực sự làm người không biết nên khóc hay cười.
- Ngươi không tin ta?
Nhìn thấy Mục Vân không mở miệng, Lâm Văn Hiên nhăn đầu lông mày.
- Không phải không tin, mà là không dám tin.
Mục Vân chậm rãi nói:
- Tiền bối có khả năng không biết, vị Thiên Kiếm Tử vạn năm trước được tuyển chọn hiện nay đã trở về Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, mà lại một mực đang bế quan, chỉ sợ, đợi ngày xuất quan, vị trí phong chủ đệ nhất phong... Cũng không phải là của tiền bối.
- Không có khả năng.
Lâm Văn Hiên kinh ngạc nói:
- Kiếm Nam Thiên lão đầu kia trước kia nói, Vân Lang chí ít còn cần ba vạn năm mới có thể đi vào Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, làm sao có thể...
Nhất định xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Lâm Văn Hiên trầm mặc.
- Nói như vậy, ta càng muốn rời khỏi lao tù này.
Lâm Văn Hiên nhìn Mục Vân nói:
- Xú tiểu tử, tranh thủ thời gian dựa vào thiên hỏa của ngươi, giải khai dây thừng trên người ta, bằng không mà nói... Ta bị vây ở chỗ này, chậm rãi chờ chết, ngươi... Đừng nghĩ sống.
Nghe đến lời này, Mục Vân bắt đầu đề phòng.
- Ngươi không tin thật sao?
Lâm Văn Hiên hừ một tiếng, vung tay lên.
Một tiếng ‘bang’ vang lên, Mục Vân thậm chí căn bản không kịp phòng bị, toàn thân giống như bị gậy sắt đánh bay, toàn bộ thân thể nhập vào đến trong vách tường đại điện, xương cốt cao thấp toàn thân đều tan ra thành từng mảnh.
Thế nhưng đôi tay Lâm Văn Hiên lại mở rộng mấy lần, nắm chặt thân thể của hắn, cơ hồ khiến cho hắn ngạt thở.
Mà tiên thai trong đầu tại lúc này lung lay sắp đổ, tựa như muốn không chịu nổi.
Mục Vân hiện tại cũng căn bản không dám đưa tiên thai trốn vào đến bên trong Tru Tiên Đồ, nếu bị Lâm Văn Hiên phát hiện dị động trong đầu, chỉ sợ chết thảm hại hơn.
- Ta đáp ứng, đáp ứng.
Đột nhiên, Mục Vân nhấc tay ra hiệu.
Kia Lâm Văn Hiên ngừng lại động tác.
- Cái này còn tạm được.
Lâm Văn Hiên nhếch miệng.
- Chỉ là tiền bối.
Mục Vân lần nữa nói:
- Ta vẻn vẹn mới đến cảnh giới Chân Tiên, thực lực của ngài mạnh mẽ hơn ta gấp trăm lần, đều không tránh thoát, ta...
- Xú tiểu tử, đừng lời nói khách sáo.
Lâm Văn Hiên mở lời:
- Ngươi muốn dựa dẫm vào ta vớt chỗ tốt? Chỗ tốt chính là, ta không giết ngươi, sẽ còn mang ngươi tiến vào Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
- Tiếp theo, ngươi cho rằng tiến vào trong cửa lớn đằng sau ta chính là chịu chết sao? Giúp ta phá vỡ phong ấn, ngươi có thể hấp thu thiên hỏa, thực lực tăng mạnh, nhất cử lưỡng tiện.
Nghe đến lời này, Mục Vân trầm tư một lát.
Hắn hiện tại không có đường lui.
Không tiến chỉ sợ, Lâm Văn Hiên sẽ giết chết hắn.
Tiến, còn có một tia đường sống.
Kết quả không cần nói cũng biết.
Tự nhiên là tiến.
Hạ quyết tâm, Mục Vân nhìn Lâm Văn Hiên, cười nói:
- Tiền bối, ta nguyện ý thử một lần, nhưng dù sao cũng là cảnh giới đến Chân Tiên, có thể thành công hay không, vãn bối không dám hứa chắc.
- Ngươi yên tâm, ngươi có thiên hỏa, khả năng thành công rất lớn.
Lâm Văn Hiên cười nhạt một tiếng nói.
- Vâng!
Mục Vân chắp tay, thở ra một hơi, nội tâm đắng chát, thế nhưng bước chân vẫn rất kiên định.
Ông...
Xuyên qua đại môn, dọc theo hai đầu xích sắt, Mục Vân há to mồm.
Xích sắt kia liên miên vạn dặm, thông đến phía trên hai ngọn núi cao phía trước.
Mà đỉnh hai ngọn núi cao giống như lơ lửng hai con mắt khổng lồ, từng tiếng ầm ầm, liên tục.
Quan trọng nhất là tại đỉnh núi, từng đạo hỏa diễm phun ra, nhìn qua giống như địa ngục.
Thấy cảnh này, Mục Vân thật sâu thở ra một hơi.
Vẻn vẹn thủ đoạn này, cảnh giới của sư huynh, chỉ sợ đã nâng cao một bước.
Mục Vân cất bước đi về phía chỗ sâu.
Rầm rầm rầm...
Ngay khi bước chân Mục Vân đi tới, đại địa quay cuồng một hồi.
Bên trên mặt đất, từng con dã thú đột nhiên toát ra.
Những dã thú kia đến cả Mục Vân cũng không được, hình dạng nhìn giống linh cẩu, thế nhưng toàn thân không có lông tóc, chỉ là bộ xương, mà chỉ có một con mắt, đứng sừng sững ở trên trán, tròn trịa, nhìn thấy Mục Vân, không nói hai lời, đánh tới.
- Mẹ nó!
Mục Vân chửi nhỏ một tiếng, rút U Ngữ Kiếm ra, giết tới.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, Lâm Văn Hiên lại kích động không thôi, xích sắt vù vù rung động, toàn bộ thân thể hắn di động trái phải trên long, đi tới đi lui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận