Vô Thượng Thần Đế

Chương 2107: Không Có Hứng Thú

Chúc Đạt vừa dứt lời, một nam tử dáng người to con bên người lại muộn thanh muộn khí nói:
- Chúc Đạt, ngươi xác định tìm hắn phù hợp?
- Phiền Dũng, thực lực Mục công tử, chúng ta cũng kiến thức, khẳng định có thể.
Nghe đến lời này, Phiền Dũng nhíu mày, không nói gì thêm.
Mà một tên nam tử khoác trường bào màu lam, thêm áo choàng bên ngoài đứng một bên khác của Chúc Đạt, uy phong lẫm liệt.
- Chúc Đạt, chúng ta tự nhiên không phải không tin thực lực Mục công tử, mà Mục công tử có thể hay không...
- Nghiêm Tử Dụ, ngươi như thế nào bó tay bó chân như thế?
Chúc Đạt bất mãn nói:
- Thực lực của Mục công tử, chúng ta đều đã biết, mà hiểu rõ trận pháp càng là tông sư cấp bậc, có hắn, nhất định được.
Chúc Đạt, Phiền Dũng, Nghiêm Tử Dụ.
Ba người này đều là đệ tử dẫn đội các phong của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
Mà hai người bên ngoài đứng ở một bên, không có mở miệng, tựa hồ tổ đội lâm thời.
- Huyền Ki, Huyền Lãnh Trầm, hai người các ngươi, cho rằng như thế nào?
Chúc Đạt quay người nhìn hai người khác.
- Chúng ta tự nhiên không có ý kiến.
Huyền Ki mở lời:
- Lúc đầu chúng ta năm người lâm thời liên hợp cùng một chỗ, lại thêm một người, các ngươi không ngại, chúng ta tự nhiên cũng không ngại.
Giờ khắc này, năm người nghị luận ở ngay trước mặt Mục Vân.
Thế nhưng, hoàn toàn xem nhẹ Mục Vân.
Tựa hồ bọn hắn năm người đạt thành nhất trí, Mục Vân sẽ tham gia vào nhóm năm người.
- Thật có lỗi, chư vị, Mục Vân ta không có hứng thú với đại điện chư vị nói tới.
Mục Vân nhìn phía sau năm người đều có từng long ảnh xuất hiện, long ảnh sau lưng năm người cao hơn nửa mét, mạnh hơn không ít so với đám người Ngụy Quảng vừa rồi gặp phải.
Mục Vân quả thật không hứng thú với đại điện trong miệng mấy người, ngược lại càng thêm có hứng thú với long vận sau lưng năm người.
Mà năm người ở đây thảo luận muốn để hắn tham gia hay không, lại không có hỏi qua hắn có nguyện ý tham gia hay không.
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, năm người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều có chút kinh ngạc.
- Mục Vân, ngươi đừng không biết tốt xấu.
Phiền Dũng lại đột nhiên nói:
- Bên ngoài cung điện có cấm chế dày đặc, bên trong tuyệt đối có bảo vật giá trị không nhỏ tồn tại, chúng ta tìm ngươi, là để mắt ngươi, ngươi...
- Được để mắt, ta có phải muốn mang ơn, quỳ xuống tạ ơn ngươi hay không?
Nghe đến lời này, Mục Vân cười nhạo một tiếng, quay người rời đi.
Trong mắt hắn, bọn gia hỏa này quá tự cho là đúng.
Mà bí tàng, đại điện nơi đây vô số kể, tin tưởng có đại điện quỷ dị, cũng không chỉ một, hắn làm gì theo mấy người thăm dò.
Mà năm người mở không ra, nếu hắn có thể mở ra, làm gì chia sẻ thành quả cùng bọn hắn?
Nhìn thấy Mục Vân rời đi, mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nghẹn họng nhìn trân trối.
- Gia hỏa này, có chút ý tứ...
Huyền Ki nhìn Mục Vân, trong đôi mắt hiện ra một ý cười nhạt.
- Đi thôi, hắn không chịu hợp tác, vậy chúng ta cũng chỉ có đi tìm những người khác.
- Ừm!
Năm người lần nữa kết bạn rời đi.
Mà lúc này, Mục Vân đã rời đi, tuyệt không để năm người ở trong lòng.
Người tự cao tự đại, nhiều lắm.
Không ngoài sở liệu, Huyền Ki cùng Huyền Lãnh Trầm hai người hẳn là người của Huyền Sát môn.
Mà đối thủ chân chính của hắn không phải những cửu phẩm Chân Tiên này, mà là đệ tử Chân Tiên đỉnh tiêm của tứ đại Hoàng Kim cấp thế lực.
Dọc theo quần cùng điện, một mực tiến lên, một bước đi về phía trước, Mục Vân cũng tìm kiếm vài đại điện, thế nhưng căn bản không thu hoạch được gì.
Ngay khi Mục Vân đi ngang qua một tòa cung điện, lại nghe được bên trong truyền đến từng tiếng cãi vã.
- Hà Tử Nhiên, ngươi muốn chết.
Một giọng nữ hơi có vẻ quen thuộc vang lên.
- Muốn chết?
Tiếng nói âm lãnh truyền ra, giọng nói của Hà Tử Nhiên vang lên.
- Thánh Như Ý, ngươi có phải còn đang suy nghĩ Mục Vân có thể đột nhiên xuất hiện ở đây cứu ngươi hay không?
Hà Tử Nhiên âm lãnh nói:
- Tên kia ép ta ăn vôi, Hà Tử Nhiên ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, hiện tại, lão tử sẽ hưởng dụng nữ nhân của hắn, cho hắn biết, đắc tội Hà Tử Nhiên ta sẽ bị tra tấn như thế nào.
Bên trong đại điện, gương mặt Hà Tử Nhiên như hùng sư đang nhếch môi, hung dữ nhìn Thánh Như Ý trước mặt.
Giờ khắc này, bên người Thánh Như Ý có mấy cỗ thi thể nằm ngổn ngang, nàng núp ở một góc đại điện như một con thỏ nhỏ, run lẩy bẩy.
Nhưng nhìn người mấy người trước mặt, trong mắt nàng lại mang theo vẻ thấy chết không sờn.
Tình nguyện chết, cũng sẽ không để những người này chà đạp.
- Thánh Như Ý, Mục Vân để ta nhận vô cùng nhục nhã, sao ta lại bỏ qua cho hắn, nếu không phải bởi vì muốn mở ra bí tàng, đại ca ta đã sớm giết hắn.
Hà Tử Nhiên một tay nắm bắt hàm dưới Thánh Như Ý, nói:
- Ngươi cho rằng, hắn chỉ là một đệ tử đi ra từ Bạch Ngân cấp thế lực có thể có bối cảnh gì? Lần này, thí luyện kết thúc, Thiên Kiếm lâu chờ diệt vong đi.
- Mà nói đến cùng, Thánh Nho thế gia của ngươi còn phụ thuộc Sinh Tử tông ta, ngươi lần này dám đi theo Mục Vân, vậy Thánh Nho thế gia của ngươi cũng chờ chết đi.
Nghe đến lời này, mặt mũi Thánh Như Ý tràn đầy vẻ giận dữ.
- Các huynh đệ, chờ ta thoải mái xong, các ngươi từng người đến, đừng có gấp, hiểu chưa?
- Đa tạ nhị thiếu gia.
- Vâng!
Khóe miệng mấy người sau lưng Hà Tử Nhiên lộ ra ý cười âm trầm.
Nhưng mấy người vừa dứt lời, ý cười trên khóe miệng lại ngừng.
- Mấy người các ngươi còn ở nơi này nhìn cái gì?
Nhìn thấy mấy người ngây ngốc đứng ở nơi đó, Hà Tử Nhiên âm trầm nói:
- Còn không cút nhanh lên.
Chỉ là, mấy người vẫn cười khúc khích, căn bản không có rời đi.
- Lăn!
Hà Tử Nhiên đi lên đá ra một cước.
Bịch một tiếng vang lên, thân ảnh kia rơi xuống đất, khóe miệng chảy ra máu tươi.
Tiếng đông đông đông vang lên, mấy thân ảnh hiện tại đều đổ gục xuống.
Một thân ảnh đột nhiên xuất hiện phía sau những người kia.
Nhìn kỹ lại, không phải Mục Vân lại là người nào.
Nhìn thấy Mục Vân xuất hiện, khóe miệng Hà Tử Nhiên mang theo một tia run rẩy.
- Ngươi... Ngươi ngươi ngươi...
- Không phải ngươi muốn giết ta sao?
Mục Vân cười nhạt nói:
- Bây giờ ta đứng ở chỗ này, mà lại là thất phẩm Chân Tiên, bên cạnh không có những người khác giúp ta, ngươi tới giết ta đi.
Nghe đến lời này, ánh mắt Hà Tử Nhiên xuất hiện vẻ âm tàn.
Không sai, tại sao hắn phải sợ hãi Mục Vân?
Thất phẩm Chân Tiên mà thôi.
Hà Tử Nhiên hừ một tiếng, nói:
- Ngươi muốn chết, ta thành toàn ngươi.
Một tiếng hừ nhẹ, Hà Tử Nhiên tiến lên.
Oanh...
Sát na, một tiếng oanh minh vang lên.
Đông một tiếng ngột ngạt nổ bể ra, lực lượng cuồng bạo quanh người Hà Tử Nhiên khuếch tán ra.
- Cút!
Mục Vân tiến lên một bước, ngang ngược không giảng đạo lý đánh ra một quyền.
Phốc...
Máu tươi phun ra, Hà Tử Nhiên bay nhanh về sau đụng vào bệ đá trong đại điện.
Một quyền, giải quyết!
Mục Vân nhìn Thánh Như Ý đang kinh sợ, chậm rãi nói:
- Giết hắn đi!
A?
- Thế nào? Nghe không hiểu lời ta nói?
Mục Vân cười yếu ớt nói:
- Giết hắn đi!
- Vâng!
Nghe đến lời này, Thánh Như Ý không dám vi phạm, rút kiếm, đi lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận