Vô Thượng Thần Đế

Chương 1001: Phong Linh Đỉnh tới tay (2)

Mỗi lần hắn cực khổ cướp đoạt cũng nhiều lắm đạt được mấy cái mười mấy cái, thế nhưng trong này phong kính lại chừng ngàn cái.
Ngàn cái phong kính, đầy đủ để hắn lĩnh ngộ phong chi ý cảnh thật lâu.
Đi ra đại điện, nhìn thấy Mục Vân mang theo lấy bộ dáng mừng rỡ, Hỏa Vũ Phượng cũng không có hỏi thăm.
Nàng còn đang đắm chìm bi thương khi những đệ tử Hỏa Hành sơn đi theo nàng bỏ mình.
- Đi thôi!
Nhìn quảng trường trước đại điện, Mục Vân mở lời.
- Đi nơi nào?
Hỏa Vũ Phượng suy nghĩ xuất thần, thuận miệng nói.
- Giết người!
Mục Vân mỉm cười, bước ra một bước, toàn thân trên dưới mang theo một tia sát ý lãnh khốc.
Giết người?
Giết người Ngũ Hành thiên phủ sao?
Hỏa Vũ Phượng đột nhiên thức tỉnh, không sai, giết người!
Ngũ Hành thiên phủ giết rất nhiều đệ tử bọn hắn, thù này không báo, có thể nào cam tâm.
Mà cho tới nay, đều là Ngũ Hành thiên phủ nhằm vào Hỏa Hành sơn bọn họ cùng với tứ đại thế lực khác.
Thế nhưng lần này, Ngũ Hành thiên phủ đã chuẩn bị vạch mặt, nếu như bọn hắn vẫn một mực nhường nhịn, sẽ chỉ làm Ngũ Hành thiên phủ cho rằng bọn họ bị lấn ép không có cốt khí gì.
- Ngươi nói thế nào, ta nghe ngươi.
Tiếng Hỏa Vũ Phượng nói mang theo sát ý băng lãnh, oán hận.
- Giết thôi!
Mục Vân phía trước rời đi lại bỏ xuống hai chữ để Hỏa Vũ Phượng sững sờ tại chỗ.
Giết?
Nói đùa cái gì!
Không nói đến Ngũ Hành Động Thiên cùng với Ngũ Hành Ngọc Minh, chính là một ít hạch tâm đệ tử Ngũ Hành thiên phủ thực lực hơi mạnh một ít khác đã đủ để Mục Vân một người chịu đựng được.
- Ngươi chờ một chút, ngươi chờ một chút, ta biết ngươi lợi hại, thế nhưng ngươi đừng quên, Ngũ Hành thiên phủ không chỉ có mấy đại hạch tâm đệ tử, còn có rất nhiều đệ tử thiên tài lợi hại, một mình ngươi lợi hại hơn nữa, cũng sẽ không phải đối thủ của bọn hắn.
Hỏa Vũ Phượng lo lắng nói, thế nhưng Mục Vân căn bản lờ đi, chỉ không ngừng đi về phía trước.
Mà cùng lúc đó, phía trên mặt đất một chỗ khác, cung điện hoành lập, phá thành mảnh nhỏ, chỉ là trong không khí, một tia máu tanh lại không ngừng tràn ngập.
Mùi máu tươi gay mũi để người cảm thấy nôn khan từng đợt.
Phía trên phế tích, một thân ảnh, như một tòa pho tượng, đang ngồi ngạo nghễ.
Nhìn phương xa, tóc mai trên đầu thân ảnh thanh niên tung bay theo gió, hai đầu lông mày mang theo một tia đạm mạc.
- Ngọc Minh, toàn bộ giải quyết!
Ngay tại giờ phút này, một thân ảnh đi tới, trên người dính giọt máu, chắp tay nói.
- Lộ đại ca, ngươi không cần khách khí như thế với ta.
Nhìn thấy thanh niên cường tráng bình tĩnh tỉnh táo trước người, Ngũ Hành Ngọc Minh cười khổ nói.
- Không thể!
Lộ Viễn lắc đầu nói:
- Mệnh của ta là ngươi cứu, cho dù ngươi coi ta là huynh đệ, thế nhưng ngươi là hạch tâm đệ tử Ngũ Hành thiên phủ, ta thân là một trong bát đại hạch tâm, tất cung tất kính đối với ngươi, những người khác, mới có thể càng thêm kính sợ ngươi.
Nghe đến lời này, Ngũ Hành Ngọc Minh chỉ cười khổ.
Chỉ là giờ phút này, hắn cũng không có biện pháp.
- Tốt thôi!
Ngũ Hành Ngọc Minh cười khổ lắc đầu.
Bá bá bá...
Nhưng mà ngay tại giờ phút này, phương xa đột nhiên vang lên từng tiếng xé gió, lần lượt từng thân ảnh, bỗng nhiên lao vùn vụt tới.
Lộ Viễn nhìn thấy mấy thân ảnh, sững sờ, bàn tay nắm thành trảo, một tay kim trảo, đánh ra.
- Lộ sư huynh, là ta, là ta.
Một thân ảnh trong đó bị bắt lại, gấp giọng la lên.
- Ngươi? Không phải ngươi đi theo bên người Ngũ Hành Hóa Vũ sao? Như thế nào đi đến nơi này?
Lộ Viễn nhíu mày rậm, nhìn người kia, quát.
- Ngũ Hành Hóa Vũ đã chết!
Vừa nghe lời này, không chỉ Lộ Viễn, Ngũ Hành Ngọc Minh cũng hơi hơi sững sờ.
- Bị ai giết?
- Mục Vân!
Vừa dứt lời, Ngũ Hành Ngọc Minh đột nhiên nở nụ cười.
- Có ý tứ!
Ngũ Hành Ngọc Minh ha ha cười nói:
- Ngũ Hành Hóa Vũ ngày ngày muốn chém giết thiên tài, hấp thu khí vận bọn hắn, lần này ngược lại tốt, khí vận của mình, toàn bộ bị Mục Vân thu lấy, cố gắng trước đó, toàn bộ không duyên cớ làm áo cưới cho người khác.
- Vậy chúng ta?
- Tiếp tục tìm kiếm tung tích Phong Nguyên, tìm tới Phong Nguyên, ta dung hợp nó, Mục Vân sẽ không phải đối thủ của ta.
Ngũ Hành Ngọc Minh tự tin nói:
- Bất quá Mục Vân này, ngược lại thật để người cảm thấy kỳ quái.
- Có muốn ta xuất thủ thử xem hắn hay không?
- Không cần!
Ngũ Hành Ngọc Minh khua tay nói:
- Ngũ Hành Hóa Vũ gia hỏa này, mặc dù bình thường điên cuồng một chút, thế nhưng làm việc còn không tính lỗ mãng, chết trong tay Mục Vân, Mục Vân này, chỉ sợ ngươi không có cách nào đối phó, vẫn là ta tới đi.
- Lần này, ta cũng học một ít Ngũ Hành Hóa Vũ, chém giết Mục Vân, tuyệt thế thiên tài vị này, hấp thu khí vận của hắn vào bên trong thân thể của mình, nhìn có thể nhờ vào đó đột phá Sinh Tử cảnh nhất trọng hay không, dù sao, mỗi ngày bị Ngũ Hành Động Thiên đè ép, thực sự biệt khuất.
- Vâng!
- Thi thể Hỏa Vận Thần cùng Hỏa Hoằng Thành, không còn tác dụng, để đệ tử Ngũ Hành thiên phủ truyền tin tức ra ngoài, Hỏa Vận Thần cùng Hỏa Hoằng Thành bỏ mình, để Mục Vân đến chỗ này tìm ta đi!
Ngũ Hành Ngọc Minh duỗi lưng một cái, đứng dậy từ phế tích phía trên, nói:
- Giết hai đại hạch tâm đệ tử sắc xuất nhất Hỏa Hành sơn, không biết Mục Vân biết chuyện, có dám tới hay không!
Thi thể Hỏa Vận Thần cùng Hỏa Hoằng Thành bất ngờ ở trên mặt đất cách đó không xa, thậm chí vết máu còn chưa có khô.
- Đến thời điểm đó nếu như dẫn tới những người khác...
- Ngược lại là vừa hay, xử lý một lần!
Ngũ Hành Ngọc Minh bất đắc dĩ nói:
- Lần này phủ chủ ra lệnh thật làm cho người ta không nói được lời nào, một khối đại lục như vậy, muốn giết sạch sành sanh đệ tử ngũ đại thế lực, thế nhưng rất khó, có thể tụ tập lại những đệ tử này, cũng chỉ có Phong Vân đại điện, bất quá bây giờ không tìm được Phong Nguyên, Động Thiên bên kia, không biết như thế nào, ai, thật là phiền quá.
Nghe đến lời này, Lộ Viễn lại bất đắc dĩ cười khổ.
Ngũ Hành Ngọc Minh đột nhiên nhìn người trước mặt, quát:
- Ngũ Hành Hóa Vũ chết rồi, ngươi vì cái gì còn sống?
- Ta...
Đệ tử kia sững sờ, sắc mặt đỏ lên, không biết nên nói cái gì.
- Ngươi cũng nên chết mới đúng!
Ngũ Hành Ngọc Minh vừa nói chuyện, ánh mắt lóe lên, đệ tử trước người ngã xuống đất không dậy nổi, khí tức hoàn toàn không có.
- Tốt thôi, chúng ta vẫn nên đi tìm tung tích Phong Nguyên một chút đi, nhàm chán, thật nhàm chán tới cực điểm.
Ngũ Hành Ngọc Minh đứng dậy, đi về phía nơi xa.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, Mục Vân cùng Hỏa Vũ Phượng hai người kết bạn mà đi, nhìn thấy một ít đại điện liền sẽ tiến vào bên trong.
- Không cần vào xem, Ngũ Hành Động Thiên cùng Ngũ Hành Ngọc Minh không ở nơi này, căn bản không có bảo bối gì tại nơi này!
Nhìn đại điện trước mắt trống rỗng, Mục Vân yên lặng nói.
Nhưng mà ngay tại giờ phút này, trên bầu trời, một đạo tín hiệu truyền âm vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận