Vô Thượng Thần Đế

Chương 1097: Tiểu ngốc lư (2)

Xong đời rồi!
Trong một khoảnh khắc này, Lạc Tuyết quên đi phản kháng, nhưng trong lòng thì bi thống không thôi.
Rời khỏi miệng hổ hiện tại đi vào đàn sói.
Mục Vân này, nhìn qua, quả thực muốn ăn mình.
Bên hông bị Mục Vân hung hăng nắm chặt, Lạc Tuyết cảm giác một cỗ cảm xúc quái dị dâng lên trong tim.
Phanh...
Nhưng mà ngay tại giờ phút này, một tiếng vang đinh tai nhức óc lại đánh gãy tâm tư phỏng đoán của Lạc Tuyết tiểu nữ.
- Ta nói, ngươi đang suy nghĩ gì đấy? Vừa rồi kém chút chết rồi, biết không?
Cho tới giờ khắc này, Lạc Tuyết mới phát hiện, vị trí nàng và Mục Vân đổi cho nhau, mà phía sau lưng Mục Vân, ba đường ánh sáng xuất hiện, hóa thành một đạo lưu quang, Trí Nhạc đánh ra chưởng ảnh, hóa thành ánh sáng kim sắc cường hãn, vỡ ra.
- A!
Thấy cảnh này, Lạc Tuyết mới biết, mới vừa rồi Mục Vân đã cứu mình.
- Ta vừa rồi cho là ngươi, cho là ngươi...
- Cho là ta cái gì? Tiền dâm hậu sát ngươi sao?
Mục Vân bỏ xuống câu nói này, buông Lạc Tuyết ra, hít hà hương thơm trong lòng bàn tay, âm hiểm cười nói:
- Ngươi yên tâm đi, ta đối với ngươi không hứng thú.
- Ngươi...
Lạc Tuyết không phục, ưỡn ngực, một bộ tư thái ngạo nghễ nhìn chằm chằm Mục Vân.
Chỉ là giờ phút này Mục Vân xoay người lại, nàng lúc này mới phát hiện, quần áo phía sau lưng Mục Vân đã vỡ vụn ra, một đạo chưởng ấn đỏ rực khắc ở trên vai của hắn.
Vừa rồi, Mục Vân rõ ràng có thể không cần để ý tới nàng.
Nhưng lại trong lúc vội vàng, hình thành hộ thuẫn, trao đổi vị trí hai người, vì nàng tiếp nhận một chưởng này.
- Lạc Tuyết cô nương, nếu như ngươi có thời gian, liền khôi phục một chút thực lực đi?
Mục Vân im lặng nói:
- Tiểu ngốc lư này, cũng không phải dễ đối phó như mặt ngoài.
- Ta biết, không cần ngươi nhắc nhở.
Lạc Tuyết hừ một tiếng, đứng tại chỗ, bên trong khải giáp màu đỏ tươi tản ra từng đạo tràn ngập ba động lực lượng cường hoành.
Võ giả Đấu Khải tiểu thế giới, đều được xưng là đấu khải võ sĩ, khải giáp, chiếm cứ một bộ phận cực lớn bên trong thực lực bọn hắn.
Mục Vân không nghĩ tới, bên trong đấu khải thế mà còn công năng có tác dụng khôi phục bản thân.
Ngàn vạn tiểu thế giới, chuyện quái dị tầng tầng lớp lớp, cho dù hắn trước đó là Tiên Vương, quyền cao chức trọng, cũng chưa chắc tất cả mọi chuyện đều hiểu rõ hết.
- A di đà phật, hai vị thí chủ, bị bần tăng độ hóa, chính là ý tứ của Phật Tổ, hai vị nghịch thiên mà đi, chỉ sợ một hồi độ hóa hai vị thí chủ, sẽ là vấn đề lớn nhất!
- Độ hóa?
Mục Vân cười hắc hắc nói:
- Tiểu ngốc lư, ta thấy, Phật Tổ các ngươi nói cho các ngươi biết, muốn độ hóa người, tư lịch ngươi còn chưa đủ, không bằng để cho ta tới độ hóa ngươi đi.
Mục Vân năm đó ở ngàn vạn đại thế giới, có phần hiểu rõ về phật tộc một mạch.
Bất quá đám lão lừa trọc trước kia tuyệt đối không có dối trá như Trí Nhạc gia hỏa này trước mắt, chỉ là quá ngoan cố, thế nhưng tâm tư lại cực kì tinh khiết.
Bọn gia hỏa này, bây giờ nhìn lại, hoàn toàn giống sói đội lốt cừu.
- Vu khống Phật Tổ, thế nhưng là tội chết.
Trí Nhạc hừ một tiếng, trong tay cầm kim chung, lao thẳng tới Mục Vân.
Khanh một tiếng vang lên, Thiên Minh Kiếm xuất hiện, nắm Phong Linh Đỉnh trong tay, Mục Vân ngang nhiên không sợ, giết ra.
- Kim Chung Thể Quyết!
Trong miệng Trí Nhạc truyền đến từng tiếng quái dị, kim chung biến mất trong tay hắn, hóa thành một cái bóng mờ, bao phủ trên bốn phía thân thể của hắn.
Nhìn từ đằng xa, Trí Nhạc giờ phút này giống như triệt để hợp hai làm một cùng kim chung, hóa thành một đạo phòng ngự, gia trì trên mặt ngoài thân thể của hắn.
- Bàn Nhược Chưởng!
Quát khẽ một tiếng, Trí Nhạc vỗ ra một chưởng.
Một chưởng kia hội tụ ra giống như hóa thành một đạo thân ảnh Phật Tổ, ngàn vạn chưởng ảnh, hướng thẳng đến Mục Vân đánh tới.
Trong chớp nhoáng này, Mục Vân đứng dậy, tiếng lốp bốp vang lên, Thiên Minh Kiếm vạch ra từng đạo Kiếm Phong.
Chỉ là khi những mũi kiếm kia đụng chạm đến mặt ngoài thân thể Trí Nhạc, lại truyền ra từng tiếng tạch tạch tạch, để lỗ tai người hai oanh minh.
Thế nhưng vòng bảo hộ kim chung vẫn an an ổn ổn, chỉ là phía trên nhiều thêm mấy vết kiếm.
Tứ phẩm Hư Tiên khí, thế mà không phá nổi.
Thấy cảnh này, sắc mặt Mục Vân trịnh trọng.
Hắn nhất định phải mau chóng giải quyết Trí Nhạc, nếu không, đợi đến võ giả mấy tiểu thế giới khác đến, hoặc là Luân Vô Thường nghe được động tĩnh chạy đến, hắn chết chắc.
- Không thể dông dài!
Thần sắc Mục Vân tỉnh táo, càng phát ra bình tĩnh.
- Đã như vậy, liền để ngươi nhìn chiêu thức mới ta gần đây suy nghĩ!
Mục Vân mỉm cười, trong khoảnh khắc, năm đầu nguyên long nhất thời tụ tập cùng một chỗ.
Nhìn thấy Mục Vân cử động lần này, Trí Nhạc biến sắc.
Lúc trước, hắn nhưng kiến thức được sự cường đại của chiêu thức này của Mục Vân, lúc ấy Mục Vân dựa vào nguyên long bộc phát ra lực lượng cường đại, chế phục Bạo Thiên Minh.
Vết xe đổ, hắn không muốn đi vào con đường của Bạo Thiên Minh.
- Vô Thượng Minh Thân!
Quát khẽ một tiếng, mặt ngoài thân thể Trí Nhạc, bên ngoài kim chung xuất hiện thêm một đạo kim sắc ánh sáng, hào quang màu vàng óng kia huyễn hóa thành từng vạn tự chân ngôn, bao phủ thân thể hắn.
Dưới tình huống bực này, Trí Nhạc quả nhiên ngưng tụ thật mai rùa dày, bao vây thân thể của mình ở trong đó.
Cho dù Mục Vân, giờ phút này cũng không thể không kinh ngạc.
Tiểu ngốc lư này mặc dù miệng đầy mê sảng, thế nhưng thực lực thật không tệ chút nào.
Phòng ngự bực này, quả thực có thể xưng đỉnh phong phòng ngự Sinh Tử cảnh nhất trọng.
Nhưng mặc dù như thế, Mục Vân cũng không muốn lúc này có bất kỳ dao động tâm tư nào.
Mai rùa phòng ngự?
Vậy nhìn xem cùng là mai rùa hắn lợi hại, hay là công kích của mình càng hơn một bậc.
Tiếng rầm rầm lúc này vang lên, trong tay Mục Vân, năm Khốn Thiên Tỏa bỗng nhiên xuất hiện.
Năm Khốn Thiên Tỏa đạt được trong tay Cực Tri Doãn lúc trước.
Vị này là tồn tại cường đại Sinh Tử cảnh tứ trọng, hao phí thời gian ngàn năm luyện chế Khốn Thiên Tỏa, sử dụng vật liệu càng là trân quý, lúc ấy, ngũ đại tông chủ đều đến Sinh Tử cảnh nhị trọng, thế nhưng lại bị nhốt rắn rắn chắc chắc.
Nếu không phải lúc ấy Mục Vân chặn ngang một cước, chỉ sợ Cực Tri Doãn lúc trước sử dụng Khốn Thiên Tỏa đã thành công.
Trong lúc run tay, năm Khốn Thiên Tỏa giết ra.
Tiếng rầm rầm dày đặc giữa không trung, Khốn Thiên Tỏa hóa thành dài ngàn mét lao tới hướng Trí Nhạc.
- Ừm?
Thấy cảnh này, Trí Nhạc lại biến sắc, miệng lần nữa lốp bốp đọc lấy minh văn loạn thất bát tao.
Những minh văn toàn bộ gia trì tại mặt ngoài thân thể Trí Nhạc, hình thành từng kim sắc ánh sáng khiến người mê huyễn.
- Phá!
Quát khẽ một tiếng, trong tay Mục Vân nắm lấy năm Khốn Thiên Tỏa, vây lại Trí Nhạc.
Đỉnh Khốn Thiên Tỏa đâm vào thân thể Trí Nhạc.
Khanh khanh khanh tiếng va chạm vang lên, năm Khốn Thiên Tỏa căn bản không có cách phá vỡ phòng ngự mặt ngoài thân thể của Trí Nhạc.
- Không phá nổi sao?
Mục Vân mỉm cười, bước ra một bước.
Giờ phút này, Khốn Thiên Tỏa không ngừng kéo dài đem thân thể Trí Nhạc, bọc thành một cái bánh chưng, lít nha lít nhít, chỉ có thể nhìn thấy kim quang xuất hiện từ trong khe hở kia.
- Tiểu ngốc lư, ngươi xong!
Mục Vân mỉm cười, bàn tay vung lên, năm đạo nguyên long giờ phút leo lên phía trên năm Khốn Thiên Tỏa, gầm thét, phóng tới Trí Nhạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận