Vô Thượng Thần Đế

Chương 3620: Kiếm Vũ Trận (1)

- Cái gì gian lận, ngươi không có chứng cớ đừng nói lung tung.
Dương Đỉnh Thiên thẳng thừng phủ nhận, vẻ mặt dương dương đắc ý.
Chu Thông nói :
- Ta giành chiến thắng là chiến thắng, ngươi đừng nói lời vô nghĩa, bây giờ bắt đầu trận thứ ba.
Dương Đỉnh Thiên cũng sợ mọi người nói gì, lúc này đứng ra nói:
- Trận thứ ba, do ta xuất chiến, các ngươi phái ai đi ra?
Dương Đỉnh Thiên nhìn quanh toàn trường, thấy người bên Hắc Hổ bang, ngoại trừ Mục Vân ra, những người khác không đáng nhắc tới, không ai là địch thủ của hắn, xem ra trận luận võ này, có thể nói là thắng chắc.
- Trận thứ ba, ta sẽ đánh với ngươi.
Mục Vân cũng không nói nhảm, chỉ cần đánh thắng trận này, là có thể đoạt được quyền sở hữu Tinh Túc Hồ.
- Cái gì?
Dương Đỉnh Thiên nhìn thấy Mục Vân xuất chiến, nhất thời ngây ngẩn cả người, nói:
- Ngươi không phải vừa mới đánh xong trận đầu tiên sao?
Mục Vân nói.
- Vậy thì như thế nào, quy củ luận võ, chỉ là nói ba trận thắng hai, không nói không chừng ta đánh hai trận.
Dương Đỉnh Thiên ngẩn người, chợt cười rộ lên, nói:
- Ha ha ha, nếu ngươi muốn chịu chết, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Các đệ tử Thanh Giao bang đều lộ ra vẻ vui mừng, bởi vì Mục Vân vừa mới đánh xong với Tiểu Minh Vương, hao phí rất nhiều khí lực, hiện tại trạng thái không tốt, muốn xuất chiến, tuyệt đối không phải là địch thủ của Dương Đỉnh Thiên.
Dương Đỉnh Thiên xuất ra Hỏa Thần đỉnh, giang tay vỗ một cái, hô một tiếng, Hỏa Thần đỉnh xen lẫn uy lực bài sơn đảo hải, nện tới Mục Vân.
- Thế giới tuyết, mở.
Mục Vân xuất ra Địa Nguyên thư, từng mảnh bông tuyết to bằng lông ngỗng, bay ra từ trong trang sách, trong nháy mắt phủ đầy cả bầu trời, chung quanh thành thế giới màu bạc, ngay cả hồ nước ven Tinh Túc hồ cũng kết thành một tầng băng thật dày.
Dưới sự trấn áp của băng tuyết đầy trời, Hỏa Thần đỉnh của Dương Đỉnh Thiên, kiêu ngạo nhất thời héo rũ xuống, ngay cả thân đỉnh cũng xuất hiện sương hoa.
- Bát Hoang Thiên Hỏa, cửu thiên liệt diễm, nổi lên.
Dương Đỉnh Thiên không chút hoang mang, bóp một ấn quyết, trong chốc lát, Hỏa Thần Đỉnh bộc phát ra tia sáng đỏ chói, bộc phát ra một cỗ khí tức hỏa diễm cuồng bạo, bên trong đỉnh lô giống như núi lửa phun trào, không ngừng có liệt hỏa gào thét mà ra, hòa tan toàn bộ băng tuyết chung quanh.
Mục Vân bất động thanh sắc, lập tức vận chuyển khí tức, rót vào Địa Nguyên thư.
Ánh sáng Địa Nguyên thư đại thịnh, gió tuyết xung quanh, càng trở nên cuồng bạo, Hỏa Thần đỉnh mà Dương Dỉnh Thiên lấy làm kiêu ngạo, lần thứ hai bị trấn áp.
- Ngươi có Địa Nguyên thư, ta cũng có.
Dương Đỉnh Thiên hừ lạnh một tiếng, cũng xuất ra một trang Địa Nguyên Thư.
Trang Địa Nguyên thư này của hắn, in hai chữ ‘dòng sông’.
- Thế giới sông ngòi, mở.
Dương Đỉnh Thiên quát to một tiếng, từng dòng nước chảy, giống như thác nước, từ trong sách trang của hắn chảy xuôi ra, rơi xuống đất hóa thành dòng sông chảy xiết, ầm ầm chảy đi, giống như thủy long gầm thét, uy thế kinh người.
Mặc dù dưới sự trấn áp của gió tuyết đầy trời, dòng nước chung quanh cũng không có đóng băng, vẫn là mênh mông, chưa từng có, điên cuồng chảy nhanh.
Rầm rầm...
Trong dòng nước lũ bỗng nhiên xuất hiện hơn mười con thủy quái khổng lồ, thủy quái ngửa mặt lên trời gầm thét, dưới dòng nước lũ bao trùm, ngang nhiên hướng Mục Vân giết tới.
- Tinh Bạo Khí Lưu Trảm.
Mục Vân vung tay lên, một kiếm khí như tinh hà trong nháy mắt chém ngang ra, chém giết toàn bộ thủy quái trước mắt.
Sau khi thủy quái bị tiêu diệt, hóa thành bọt nước rơi xuống đầy trời, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, hơi nước biến ảo thành một cầu vồng, rực rỡ chói mắt, rất đẹp mắt. Các đệ tử hai bên quan chiến đều ầm ầm cổ vũ, Địa Nguyên thư va chạm, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy, nhất thời có loại cảm giác mở rộng tầm mắt.
Trong lúc bất chợt, một cỗ chưởng phong nóng rực gào thét mà lên, Dương Đỉnh Thiên vung chưởng mãnh liệt đánh tới.
Lúc này hơi nước còn chưa tan đi, tầm mắt Mục Vân bị che khuất, cũng không thấy rõ động tác của Dương Đỉnh Thiên.
Đợi đến khi hắn thấy rõ ràng, chưởng pháp cuồng mãnh của Dương Đỉnh Thiên đã hung hãn tập kích mà đến.
- Hỏa Thần Chưởng.
Dương Đỉnh Thiên quát to một tiếng, bàn tay hỏa quang nổ tung, Hỏa Thần Đỉnh tản mát ra khí tức thiên hỏa nồng đậm, đều rót vào trên bàn tay.
Một chưởng này của hắn liệt hỏa thao thiên, hơn nữa đột kích mà đến, làm cho người ta khó có thể ngăn cản.
Trong lúc nguy cấp, bàn tay Mục Vân mở ra, Tà Mị hạng liên lấp lánh trên đầu ngón tay, từng luồng khí tức mị hoặc yêu dị cũng theo đó lan tràn ra.
- Hừ, ngươi nguyền rủa này, không thể thương tổn ta.
Dương Đỉnh Thiên hừ lạnh một tiếng, Hỏa Thần đỉnh của hắn chính là một trong cửu đại cổ đỉnh, có cổ khí hồng hoang bàng bạc, dưới sự bảo hộ của Hỏa Thần đỉnh, hắn cũng không bị nguyền rủa tập kích, chưởng pháp vẫn sắc bén vô cùng, hung hăng hướng ngực Mục Vân ấn đi.
Mục Vân thấy thế, lúc này đánh ra một quyền, trên quyền phong toát ra một cỗ ma khí màu đen nồng đậm.
Phanh...
Quyền chưởng va chạm, thân thể hắn bất động, Dương Đỉnh Thiên cũng vững vàng đứng vững, hai người ngang tài ngang sức, ai cũng không làm gì được ai.
- A!
Dương Đỉnh Thiên cả kinh, một chưởng này của hắn đột kích mà ra, nghĩ đến có thể đánh bại nhuệ khí của Mục Vân, nhưng không thể tưởng tượng được kết quả cuối cùng lại là thế lực ngang nhau.
Bởi vì, Mục Vân đã mở ra Thi Hoàng Bá Thể Quyết, toàn thân bộc phát ma khí, giống như tử thần đi ra từ tu la địa ngục, sức chiến đấu cũng theo đó tăng vọt.
- Yêu Ma thằng hề, ở trước mặt Hỏa Thần đỉnh ta, không chịu nổi một kích.
Dương Đỉnh Thiên vung tay lên, Hỏa Thần Đỉnh lần nữa gào thét mà ra, bên trong lô đỉnh giống như núi lửa phun trào, không ngừng toát ra thiên hỏa liệt diễm cuồn cuộn.
Dưới sự đốt nướng triệt để của thiên hỏa, thi hoàng bá thể của Mục Vân cũng bị trấn áp nghiêm trọng, ma khí trên người nhanh chóng tan rã.
- Trừ phi ngươi luyện thành chuyển thứ ba, nếu không không ngăn được Hỏa Thần đỉnh ta trấn áp.
Bàn tay Dương Đỉnh Thiên trấn một cái, Hỏa Thần đỉnh ‘Hô’ một tiếng, giống như một ngọn núi lớn, lăng không hướng Mục Vân trấn áp xuống.
Mục Vân không chút hoang mang, một tay vung ra, bàn tay của hắn đột nhiên toát ra từng vũng bùn, bùn đất tầng tầng lớp, trong nháy mắt, bàn tay của hắn đã hóa thành một móng vuốt bùn thật lớn vô cùng, ‘lạch cạch’ một tiếng, nắm Hỏa Thần đỉnh trong tay.
- Lại là Địa Nguyên Thư! Ngươi còn bao nhiêu tờ nữa?
Dương Đỉnh Thiên kinh hãi thất sắc, chỉ thấy trên cánh tay Mục Vân dán một tờ Địa Nguyên thư, mặt trên in hai chữ ‘Đầm lầy’.
Mục Vân dán trang sách đầm lầy lên cánh tay, linh khí đầm lầy lầy lội lan tràn ra ngoài, bàn tay của hắn hóa thành móng vuốt bùn thật lớn, chỉ một nắm lấy, đã bắt được Hỏa Thần đỉnh của Dương Đỉnh Thiên.
Dương Đỉnh Thiên muốn triệu hoán Hỏa Thần Đỉnh trở về, nhưng Hỏa Thần Đỉnh rơi vào trong tay Mục Vân, lún sâu vào bùn lầy, hắn vô luận như thế nào cũng không lấy lại được.
- Buông tay cho ta.
Dương Đỉnh Thiên hét lớn một tiếng, song chưởng gào thét mà ra, tay phải của hắn ở phía trước, tay trái ở phía sau, tay phải mãnh liệt xông về phía trước, tay trái đẩy ra theo, sau đó tay phải lui về phía sau, lại hung hăng đẩy một cái, hỏa diễm khí lãng hung mãnh, gầm thét bao trùm mà ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận