Vô Thượng Thần Đế

Chương 1959: Cửu Thiên Băng Hồ Trận

- Tiêu Chiến Thiên, ta thấy ngươi cũng thấy ngứa mắt gia hỏa này.
Sở Bất Phàm hiện tại lại mở lời:
- Không bằng chúng ta trước hết giết tiểu ma tước líu ríu, sau đó lại tiến hành so đấu, như thế nào?
Nghe đến lời này, Tiêu Chiến Thiên động tamm.
Chỉ là, cân nhắc đến Mục Vân dù nói thế nào cũng là đệ tử Tam Cực Thiên Minh, hắn tuyệt không mở miệng.
- Mục Vân, ngươi lại không tới, đừng trách chúng ta không xem ngươi như đệ tử Tam Cực Thiên Minh.
Thần Bắc hiện tại lại mở lời:
- Tranh thủ thời gian tới đây, nếu không, ngươi chết rồi, cũng không ai nhặt xác cho ngươi.
- Ngươi yên tâm, ngươi chết rồi, ta cũng sẽ không chết, nhặt xác? Thế gian này thật đúng là không ai có tư cách nhặt xác cho ta.
Mục Vân cao ngạo nói, đông đảo đệ tử Tam Cực Thiên Minh mang theo vẻ phẫn nộ.
Vô luận Tiêu Chiến Thiên hay Thần Bắc đều nắm giữ nhân khí cực cao bên trong Tam Cực Thiên Minh.
Bọn hắn thân là nhân vật đỉnh trong thế hệ thanh niên Thần gia và Tiêu gia tại Tam Cực Thiên Minh, tự nhiên được đông đảo đệ tử ủng hộ.
Mà Mục Vân nói lời này quả thực đắc tội hết đệ tử hai đại gia tộc bọn hắn.
Nhìn dáng vẻ của Mục Vân đó, tựa hồ cũng hoàn toàn không thèm để ý.
- Tốt, tốt, tốt, ngươi rất tốt!
Thần Bắc quát:
- Ngươi muốn chết cứ ở lại nơi đó chịu chết đi.
- Đúng đấy, gia hỏa này cuồng vọng tự đại, thật xem mình là nhân vật lớn, sính cường tại Thiên Kiếm lâu, đến Tam Cực Thiên Minh chúng ta, hắn tính là cái rắm.
- Quả thực không biết sống chết.
- Còn tưởng rằng Tam Cực Thiên Minh là Nam Cực chi địa.
Một đám đệ tử nhìn Mục Vân, trong mắt mang theo đầy khinh bỉ.
Mục Vân hiện tại nhìn đám người, bên trong ánh mắt mang theo một vòng lạnh lùng.
- Để người của ngươi lui ra phía sau.
Bên trong não hải của Tử U Ngữ đột nhiên hiện lên một câu nói.
- Ừm?
Tử U Ngữ không hiểu, linh hồn trao đổi với Mục Vân:
- Vì cái gì!
- Mệnh lệnh của ta, chỉ cần tuân theo, không nên hỏi vì cái gì, hiểu không?
Giọng Mục Vân lần nữa vang lên ở bên tai.
- Hỗn đản!
Tử U Ngữ đột nhiên mở miệng thấp giọng mắng một tiếng.
- Ừm? Tử U Ngữ, ngươi mắng ai hỗn đản?
Hoàng Cực Bích Thiên đứng ở một bên Tử U Ngữ đột nhiên mở lời.
- Còn có thể là ai, đương nhiên là hắn, quả thực cuồng tự đại.
Tử U Ngữ khẽ nói.
- Ngươi yên tâm, một hồi ta thay ngươi xuất thủ, tự mình giết hắn.
Hoàng Cực Bích Thiên nhìn phía dưới, lạnh lùng nói.
Mặt ngoài Tử U Ngữ mặc dù nói như thế, thế nhưng trong âm thầm là bắt đầu phân phó đệ tử Tử Hoàng tháp chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào giết ra ngoài, một mực dặn dò, trước không được xông lên trước.
- Gia hỏa Cuồng vọng tự đại, chịu chết đi!
Sở Bất Phàm nhìn Mục Vân, một bước giết ra.
Mà cùng lúc đó, đông đảo đệ tử Tam Cực Thiên Minh cũng tiến lên.
Tiêu Chiến Thiên càng đứng ở phía trước, giết ra, mục tiêu, cũng không phải Sở Bất Phàm, mà là Mục Vân.
Hai người đều muốn diệt trừ Mục Vân cho thống khoái.
Dưới tình huống bực này, Mục Vân thành cái đinh trong mắt hai người, muốn diệt trừ cho xong.
Trong sát na, ngàn vạn thân ảnh xung kích đến đối phương.
Thấy cảnh này, khóe miệng Mục Vân lại đột nhiên xuất hiện một vòng ý cười.
- Xem ra, các ngươi, thật rất muốn giết ta...
Hai tay chắp ra sau, đứng ở trên mặt hồ, khóe miệng Mục Vân khẽ nhếch, nói:
- Đã như vậy, mọi người, chào hỏi cho nhau đi.
Vừa dứt lời, Mục Vân vỗ tay.
- Gia hỏa này, ngốc hả?
- Ta thấy hắn là bị dọa sợ!
Thấy cảnh này, mọi người nhất thời cười ha hả.
Bước chân lại không giảm.
Sát na, hết thảy thân ảnh xung kích đến trên mặt hồ.
Hai phe đệ tử giao thủ.
Mà Sở Bất Phàm cùng Tiêu Chiến Thiên hai người lại lao thẳng tới Mục Vân.
Hai cường giả cảnh giới lục phẩm Huyền Tiên đối mặt chỉ là Mục Vân nhị phẩm Huyền Tiên, hợp lực công kích, Mục Vân hẳn phải chết không nghi ngờ.
Nhưng nhìn thấy biểu lộ trên mặt Mục Vân, hai người lại rất không hiểu.
Gia hỏa này, đến cùng đang làm cái gì?
Mắt thấy hai người công kích sắp rơi vào đến trên người Mục Vân. Đột nhiên, Mục Vân nhìn hai bên, không ngừng cười.
- Có thể, bắt đầu!
Lời nói không giải thích được, bàn tay Mục Vân đột nhiên vỗ nhè nhẹ xuống mặt nước.
Bá bá bá...
Trong chớp nhoáng, toàn bộ trên mặt nước trong tích tắc ngưng tụ ra từng đạo đường vân để người nhìn không phân rõ.
Những văn lộ kia, , khuếch tán ra từng đạo, từng đầu.
Tiếng bá bá bá không ngừng vang lên.
Rầm rầm rầm...
Tất cả mọi người nhìn đường vân quỷ dị khuếch tán ra, còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, trong khoảnh khắc, tiếng oanh minh đinh tai nhức óc triệt để vang lên phía trên toàn bộ hồ nước.
Trong hồ nước, từng tia nước hồ biến thành từng đạo băng trùy nổ bể ra.
Băng trùy đầy trời, như là mũi tên đầy trời vọt thẳng lên trời.
Toàn bộ mặt hồ duy chỉ có vị trí của Mục Vân là không có một cái băng trùy.
Thế nhưng tất cả những người khác không phải bị địch nhân công kích, mà là băng trùy đến từ phía dưới mặt hồ công kích.
Băng trùy cường hoành, đâm trúng vài đệ tử cảnh giới Thiên Tiên, sơ sẩy một cái, mất mạng ngay tại chỗ.
Thậm chí đệ tử cảnh giới Huyền Tiên hơi không cẩn thận cũng khó thoát bị băng trùy đâm trúng từng bộ vị trên thân thể.
Trong nháy mắt, hơn vạn người, mấy ngàn tên đệ tử bị thương nặng, cơ hồ tất cả mọi người đều bị thương.
Tiêu Chiến Thiên cùng Sở Bất Phàm hai người hiện tại, cũng là sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Trên gương mặt Tiêu Chiến Thiên xuất hiện một tơ máu, đối với hắn mà nói, như là con muỗi đốt.
Thế nhưng, vết thương này lại là sỉ nhục.
Mà lúc này một bên khác, trên bàn tay Sở Bất Phàm nhỏ xuống máu tươi.
Sắc mặt càng âm trầm đến đáng sợ.
- Mục Vân, ngươi, hẳn phải chết không nghi ngờ.
Sát phạt hiện ra trong mắt hai người, khi nhìn thấy đệ tử xung quanh kêu rên thút thít,sát ý càng tăng cường đến cực hạn.
Giờ khắc này, đông đảo đệ tử xung quanh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, từng người đều chật vật đến cực hạn.
Thế nhưng kẻ cầm đầu Mục Vân, hiện tại lại biến mất không thấy gì nữa.
Nhưng đám người lại phát hiện, mặt nước dưới chân, ở trung ương vị trí, thế mà xuất hiện một vòng xoáy đường kính đến trăm mét.
- Đuổi theo!
Cơ hồ không chút do dự, Sở Bất Phàm quát, mang theo đám người Càn Khôn sơn trang tiến vào bên trong vòng xoáy.
Rất rõ ràng, Mục Vân tiến vào vòng xoáy.
Mà lúc này Mục Vân thật đã tiến vào bên trong vòng xoáy dưới nước.
Thân ảnh lóe lên, Mục Vân xuất hiện tại đáy hồ.
Nhưng hiện tại, địa phương hắn hiện thân lại có hơi khác biệt.
Quanh mình là từng tòa cung điện được kiến tạo xa hoa, bộ dáng cơ hồ giống như phía trên.
Mà khác biệt duy nhất là, Mục Vân dậm chân tiến vào trong một tòa cung điện, tất cả mọi thứ bên trong cung điện ki, đều được bày ra hoàn chỉnh.
Thấy cảnh này, Mục Vân nheo mắt, cười vui vẻ.
- Kiếm Phong Tiên, lão hồ ly ngươi, ta nói làm sao cả di chỉ Kiếm Thần Phủ mà một kiện bảo bối đều không có.
Mục Vân cười mắng.
- Cửu Thiên Băng Hồ Trận, tiểu tử ngươi, ngược lại nghĩ ra.
Mục Vân lẩm bẩm, nhìn đại điện.
- Tiểu Thất!
- Cha! Làm sao rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận