Vô Thượng Thần Đế

Chương 1506: Bị Vây Ở Bên Trong

Nhìn kỹ lại, số lượng thế mà không phải ít, không sai biệt lắm sấp sỉ ngàn người ở chỗ này.
Mà bọn hắn còn gặp một ít thân ảnh quen thuộc bên trong những thân ảnh kia.
Thanh Ngọc Nhi.
Giờ khắc này, Thanh Ngọc Nhi hiển nhiên cũng nhìn thấy năm người.
Lập tức, Thanh Ngọc Nhi phi thân đến, bên cạnh, một nữ tử thân mang váy dài trắng cũng đi theo tới.
Nữ tử mặc váy trắng, tóc dài tản ra, thân ảnh cao gầy, khí tức kéo dài, cả người nhìn như thiên nga, quả nhiên là sắc đẹp thanh thủy ra phù dung.
- Đây chính là Liễu Nhược Tâm!
Lâm Chi Tu lặng yên nói.
Diệu!
Liễu Nhược Tâm chỉ là tỳ nữ của đảng tụ Phượng Minh đảng, đã có tư sắc như thế, chỉ sợ đảng tụ Phượng Minh đảng cũng là người quốc sắc thiên hương.
- Mục Vân! Thật đúng là xảo.
Thanh Ngọc Nhi đi tới trước mặt Mục Vân, nhìn năm người, mỉm cười nói.
- Tuyệt không xảo.
Phàm Vô Ngôn bĩu môi, nói:
- Mỗi lần gặp được ngươi, thật sự không có chuyện tốt, lần trước chính ngươi gặp nạn, lần này, chúng ta bồi tiếp ngươi, ngươi cũng không cần trông cậy vào chúng ta cứu ngươi vì có ý khác rồi.
Phàm Vô Ngôn nói lời này mang theo kim châm, nói cực kì không dễ nghe.
Nhưng Thanh Ngọc Nhi cũng không thèm để ý.
Liễu Nhược Tâm bên cạnh lại tiến lên một bước, quan sát tỉ mỉ Mục Vân, hạ thấp người nói:
- Tiểu nữ tử chính là người phụ trách đệ tử Diệp hệ trong Phượng Minh đảng, ngày sau, Mục Vân ngươi sở xây dựng Luân Hồi đảng, nếu trong lúc vô tình đắc tội Phượng Minh đảng chúng ta, Liễu Nhược Tâm ta hứa hẹn, quyết không so đo.
- Đa tạ!
Mục Vân chắp tay một cái, cung kính hoàn lễ.
Chỉ là tràng diện tiếp theo lại có chút xấu hổ.
Mục Vân năm người căn bản không mở miệng, chỉ nhìn bốn phía.
Mà Liễu Nhược Tâm, Thanh Ngọc Nhi mấy người đứng tại chỗ, cũng không biết nên nói cái gì.
Nhưng trong lòng Thanh Ngọc Nhi có mấy phần tức giận.
Theo dĩ vãng mà nói, phàm là đệ tử Diệp hệ nhìn thấy mỹ nữ Phượng Minh đảng bọn nàng, mỗi một người đều hận không thể liếm láp trên mặt lấy lòng vài câu.
Thế nhưng bọn nàng giờ này chủ động tới chào hỏi, năm người thế mà là một bộ tư thái mũi vểnh lên trời, tựa hồ căn bản không nguyện ý để ý tới các nàng.
- Mấy người này thật cuồng vọng, hừ!
Thanh Ngọc Nhi âm thầm hừ lạnh.
Chỉ là, sao các nàng lại biết nội tâm Lâm Chi Tu mấy người giờ khắc này có ý nghĩ ra sao.
Lúc đầu rơi xuống địa phương cứt chim cũng không có này đã rất bi kịch.
Tại thời khắc gặp bi kịch, gặp lại Thanh Ngọc Nhi là người chuyên gây phiền, trong lòng bọn họ cảm giác càng thêm bi kịch.
Mỹ nữ?
Mấy người đều không phải dân háo sắc, loại địa phương này, cho dù nhìn thấy đảng tụ Phượng Minh đảng cũng nhiều lắm thì kinh ngạc một lúc thì thôi, cũng không có khả năng liếm láp trên mặt nịnh bợ.
Đối với mỹ nữ, mệnh mới là quan trọng nhất.
Mà được Mục Vân hun đúc, bọn hắn giờ khắc này đối với Thái Tử đảng, Phượng Minh đảng mấy đại đảng phái, cũng không phải quá e ngại.
Bọn hắn có đảng phái của mình.
Luân Hồi đảng.
Tương lai, được Mục Vân dẫn đầu, thậm chí sẽ có thế lực của mình - Luân Hồi Điện.
Đây hết thảy, từ năm người bọn hắn bắt đầu.
Cho nên, đối với tên tuổi Phượng Minh đảng cao cao tại thượng, bọn hắn cũng không phải quá sợ hãi.
- Mục Vân, nhìn nơi này rất kỳ quái, chúng ta biết rất ít về mấy loại tiên thú phía trên, thế nhưng bọn nó tựa hồ cũng làm như không thấy chúng ta.
- Biết rất ít?
Mục Vân còn chưa mở lời, Lâm Chi Tu lại nói:
- Đám gia hỏa nhìn như là cá voi kia gọi Lưu Ly Xỉ Cự Kình, chúng ta vừa rồi bị bọn gia hỏa này bức bách, nhảy đến trên người Địa Hải Tiên Giáp Quy.
Lưu Ly Xỉ Cự Kình?
Địa Hải Tiên Giáp Quy?
Nhìn thấy Lâm Chi Tu tựa hồ rất hiểu, Thanh Ngọc Nhi không phục nói:
- Vậy ngươi có biết, con cá to giống cái hố kêu cái gì không?
Nhìn thấy Lâm Chi Tu cứng lưỡi, Thanh Ngọc Nhi lần nữa hỏi:
- Còn có cái kia, thứ quỷ quái nhìn giống như cá mập?
- Ta...
Lâm Chi Tu bị hỏi khó, cầu cứu nhìn Mục Vân.
- Kim Thứ Đái Ngư.
- Và Hổ Ngư Song Kế Sa.
Mục Vân khẽ cười nói.
Nghe đến lời này, Thanh Ngọc Nhi hừ một tiếng, không nói nữa.
- Không nghĩ tới kiến thức của ngươi uyên bác như vậy!
Liễu Nhược Tâm dò xét nhìn Mục Vân, khẽ cười nói:
- Hai loại tiên thú, công kích hung tàn, ta cũng chỉ nhìn qua danh tự trong bên trên cổ tịch tông môn, lại chưa từng gặp qua.
Vừa nghe lời này, Mục Vân biết, chỉ sợ mình biểu hiện đặc thù đã để Liễu Nhược Tâm cảm thấy hiếu kì.
- Chẳng qua là đọc qua một ít sách, có chút kiến thức thôi.
- Ồ? Đã như vậy, ngươi có thể tìm ra đường cho chúng ta đi ra ngoài không?
Liễu Nhược Tâm lần nữa hỏi.
Đường đi ra ngoài?
Mục Vân nhìn bốn phía, lắc đầu.
Giờ khắc này, hắn thật không biết, trong này đến cùng là tình huống như thế nào, càng đừng nói ra ngoài.
- Nhược Tâm tỷ tỷ, chúng ta đi xem bốn phía một chút, chỉ là một vài người cuồng vọng tự đại thôi!
Thanh Ngọc Nhi nói.
- Không được vô lễ.
- Nói ai cuồng vọng tự đại!
Lâm Chi Tu lại bất mãn nói:
- Chúng ta mới vừa tiến vào đến đây, cái gì đều không nhìn, làm sao tìm được lối ra?
- Vậy ngươi ngược lại tìm đi.
- Hừ, tìm được cũng tự mình rời đi, không nói cho các ngươi.
- Được rồi, Thanh Nhi!
Nhìn thấy hai người lại muốn cãi nhau ầm ĩ, Liễu Nhược Tâm nhắc nhở.
Oanh...
Liễu Nhược Tâm vừa dứt lời, chỗ sâu bên trong Thủy Tinh cung điện lại truyền đến một tiếng nổ cuồng bạo, chấn động toàn bộ Thủy Tinh cung điện đều không ngừng run rẩy.
Bầy tiên thú ở phía trên cũng bị dọa không nhẹ, còn không thèm xem hướng nào đã lao nhanh rời khỏi chỗ khu vực này.
- Đi, đi xem một chút xảy ra chuyện gì!
Liễu Nhược Tâm biến sắc, bàn tay vung lên, thân ảnh mấy người phi thân mà đi.
- Mục huynh, tình huống tựa hồ không ổn.
Phàm Vô Ngôn giờ phút này đi lên phía trước, nói:
- Những xương cốt này, ta vừa rồi nhìn kỹ một chút, lịch sử lâu, đụng một cái liền nát, thế nhưng mới nhất lại giống như vô cùng cứng cỏi, tựa hồ mới chết trước đây không lâu...
Phàm Vô Ngôn có ý tứ rất rõ ràng.
Chủ nhân những xương cốt này, có chết thật lâu trước đó, có, gần đây vừa mới chết.
Loại tình huống này, đúng là rất không ổn.
Ít nhất nói rõ một điều, người đi vào nơi này, cho dù không phải toàn bộ đều chết, chí ít cũng chết không ít ở bên trong.
- Chúng ta cũng vào xem một chút đi.
Giờ khắc này, Mục Vân cũng không có suy nghĩ, đành phải đi một bước, nhìn một bước.
Năm người phi thân đi tới phía trước, tiến vào chỗ sâu trong cung điện.
Mà lúc này, những tiếng nổ đùng đoàng vừa phát ra hiển nhiên cũng đã hấp dẫn tuyệt đại bộ phận võ giả ở chỗ này.
Người, càng tụ càng nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận