Vô Thượng Thần Đế

Chương 1850: Đại sát đặc sát

- Mục Vân, đối đầu hai người chúng ta, là ngươi không may.
Dịch Dữ Chi khẽ nói.
- Không may?
Mục Vân cười nói:
- Vừa rồi ngươi quên, thế nào mất mặt rồi?
Dịch Dữ Chi lập tức sầm mặt.
Mới vừa rồi bị Mục Vân trọng thương, nếu không phải trên người hắn có một tiên đan bảo mệnh, chỉ sợ hiện tại ngay cả đứng đều rất khó.
Nhắc đến việc này, sắc mặt Dịch Dữ Chi lập tức đỏ lên.
Gia hỏa này, đáng ghét!
- Giết hắn, làm gì nói nhảm.
Trần Dư giờ phút này quát khẽ, bàn tay xuất hiện một thanh loan đao.
Mặt ngoài loan đao xuất hiện một hào quang màu tím, thẳng hướng Mục Vân.
- Hừ!
Nhìn Trần Dư cử động, Mục Vân chỉ cười lạnh.
Hai gia hỏa này muốn chơi, vậy hảo hảo chơi đùa cùng bọn họ.
Oanh...
Mục Vân điểm ra một chỉ.
Nhìn thấy Mục Vân thủ đoạn, Trần Dư sao lại chủ quan, vừa rồi hắn đã nhìn thấy, Dịch Dữ Chi kém chút bởi vì chiêu này bị đả kích tính hủy diệt, hắn hiện tại đương nhiên sẽ không chủ quan.
Phía trên lưỡi đao màu tím tản mát ra một vòng quang mang quỷ dị.
Quang mang quỷ dị tràn ngập khí tức để người cảm thấy mê muội khuếch tán ra.
- Cút đi!
Mục Vân điểm ra một chỉ.
Lần này, Cửu U Chỉ vẫn bắn ra bảy khí chỉ, nhưng khác biệt ở cỗ, khí tức của bảy chỉ mạnh hơn vừa rồi không chỉ gấp mười lần.
Oanh...
Chỉ ấn giết ra, đâm vào phía trên lưỡi đao, lập tức, một loạt tiếng oanh minh vang lên.
Phốc, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt Trần Dư lập tức trắng bệch.
Loan đao trong tay rớt xuống đất, cả người uể oải suy sụp.
Một màn này để Dịch Dữ Chi run lên.
Cái này không đúng.
Mục Vân hiện tại công kích mạnh mẽ hơn vừa rồi.
Tại sao có thể như vậy?
Dịch Dữ Chi nhìn Mục Vân, càng thêm khó hiểu.
- Ngươi bây giờ đến cảnh giới gì?
Dịch Dữ Chi nhìn Mục Vân quát:
- Ngươi không chỉ là tam phẩm Thiên Tiên, tứ phẩm Thiên Tiên.
- Ai nói cho ngươi ta là tam phẩm, tứ phẩm rồi?
Mục Vân lại cười nói:
- Dịch Dữ Chi, hôm nay, ngươi nhất định phải chết.
- Ngươi nghĩ hay lắm!
Dịch Dữ Chi gầm thét, giết ra.
Phanh...
Còn không có tới gần Mục Vân, thân thể Dịch Dữ Chi đã bị ngăn cản.
Kiếm giới!
Mục Vân phát ra kiếm giới phối hợp với thực lực của hắn, đến mức độ cực kỳ mạnh mẽ.
Chỉ là tam phẩm, không để trong mắt.
Sắc mặt Dịch Dữ Chi phát lạnh, vừa định xuất thủ, thế nhưng lại liếc mắt thấy Trần Dư thế mà đang chạy...
- Trần Dư, ngươi chạy con mẹ ngươi à.
Dịch Dữ Chi nhịn không được gầm thét.
- Ngươi muốn ở lại chỗ này bị giết, ta cũng không muốn, ngươi đến bây giờ còn không nhìn ra, gia hỏa này không phải tam phẩm, không phải tứ phẩm, là ngũ phẩm Thiên Tiên.
Trần Dư xem như thấy rõ.
Mục Vân đang giả heo ăn thịt hổ.
Gia hỏa này trước đó có thể là heo thật, thế nhưng có trời mới biết, hiện tại hắn xảy ra chuyện gì, trực tiếp biến thành lão hổ.
Hơn nữa còn là lão hổ hung ác như ba người Đường Văn Bân.
Hiện tại trêu chọc Mục Vân, là chết.
Dịch Dữ Chi cũng là mặt mũi tràn đầy rung động.
Không sai, tam phẩm Thiên Tiên, hắn khẳng định có thể chém giết, tứ phẩm Thiên Tiên, hắn và Trần Dư hai người cũng không có khả năng không hề có một chút năng lực phản kháng nào.
Chỉ có ngũ phẩm Thiên Tiên.
Ngũ phẩm Thiên Tiên, Nguyên Anh rèn luyện đại thành, tiên khí bên trong cơ thể lao nhanh như núi như biển, gào thét dâng lên.
- Ngươi... Ngươi...
Dịch Dữ Chi triệt để phát run.
Hắn thực sự nghĩ mãi mà không rõ, chỉ là một đệ tử thanh đồng cấp thế lực sao có thể đến mức độ này.
Hắn là người nổi bật trong ngoại minh Tam Cực Thiên Minh.
Căn bản không thực tế.
Mục Vân nào quản hắn đang lo nghĩ gì.
Oanh...
Bước ra một bước, một tay nhấc Dịch Dữ Chi lên.
- Không phải ngươi rất phách lối?
Mục Vân chậm rãi nói:
- Mấy lần muốn giết ta, hiện tại cảm giác như thế nào?
- Ta... Ta là đệ tử Tam Cực Thiên Minh, ngươi giết ta, Tam Cực Thiên Minh sẽ không ngồi nhìn mặc kệ.
- Ồ? Hiện tại còn muốn uy hiếp ta?
Mục Vân cười nói:
- Ngươi, tất chết!
Bàn tay vung lên, lực đạo cường hoành bộc phát ra.
Tiếng ầm ầm vang lên.
Thân thể Dịch Dữ Chi lập tức ủ rũ, không còn khí tức.
Một màn này để tất cả mọi người cảm giác Mục Vân bị điên.
Kỷ Vũ và Lư Tuấn Vĩ hai người cũng dừng tay.
Nhìn Mục Vân, mắt đầy vẻ kinh sợ.
Chuyện gì xảy ra?
Trần Dư chạy đi đâu rồi? Dịch Dữ Chi, bị Mục Vân giết rồi?
Thấy cảnh này, trong lòng hai người đều rung động không thôi.
Hai người bọn họ đối mặt Diệp Vô Tình cùng Giang Diễm, đã rất khó giải quyết, thế nhưng không nghĩ tới, càng thêm khó giải quyết lại là Mục Vân.
- Hai tên phế vật, ngay cả Mục Vân đều ngăn không được.
- Không nói trước những thứ này, Dịch Dữ Chi đã bị giết.
Hai người nhìn Mục Vân, trong mắt mang theo kinh ngạc.
Gia hỏa này lại dám hạ sát thủ.
Giết là Dịch Dữ Chi.
Dịch Dữ Chi là trước mười ngoại minh, cho dù thân phận và địa vị đệ tử ngoại minh bên trong Tam Cực Thiên Minh nếu so với nội minh đệ tử thì thấp rất nhiều, thế nhưng không đến mức minh chủ sẽ không ngồi nhìn mặc kệ khi bị người giết chết đệ tử đỉnh tiêm của mình.
- Ngươi chết chắc, Mục Vân, Dịch Dữ Chi là trước mười ngoại minh Tam Cực Thiên Minh chúng ta, ý vị trước mười như thế nào? Được mọi người trong minh chú ý, bị giết, nội minh nhất định sẽ chú ý.
Kỷ Vũ quát:
- Xem như ngươi lợi hại hơn nữa thì so sánh với Tam Cực Thiên Minh, ngươi cũng chỉ là một tên cặn bã.
- Đã như vậy, giết sạch các ngươi là được.
- Cái gì?
- Ừm?
Nghe Mục Vân nói thế, Kỷ Vũ, Lư Tuấn Vĩ đều sững sờ.
- Ngươi khẩu khí thật lớn!
Kỷ Vũ kịp phản ứng, hiểu rõ ý Mục Vân.
Giết người diệt khẩu?
Kỷ Vũ tức giận.
Lư Tuấn Vĩ càng cuồng bạo nói:
- Ý của ngươi là, giết chết toàn bộ chúng ta? Ngươi nằm mơ.
- Ta không nằm mơ.
Mục Vân khẽ cười nói:
- Thật sự đang nghĩ như vậy.
Bàn tay vung lên, chỉ ấn được phát ra, khí thế mênh mông bạo phát.
Mục Vân bước ra một bước, không sử dụng kiếm, dùng tay ra chiêu.
Phanh phanh...
Hai tiếng bành trầm thấp vang lên, Kỷ Vũ và Lư Tuấn Vĩ lập tức kêu thảm, lui nhanh quay về.
Bọn hắn chỉ cảm thấy trước người mình giống như xuất hiện một vách tường, vách tường kia có thêm vào sắt thép, mà bọn hắn thì ra một quyền mềm yếu đánh lên.
Lực lượng, thực sự quá yếu ớt.
- Ngươi không phải Mục Vân!
Kỷ Vũ đột nhiên gầm thét:
- Mục Vân tiểu tử kia bất quá là nhất phẩm Thiên Tiên, xem như đề thăng, cũng không có khả năng ngắn ngủi ba năm tăng lên tới cảnh giới ngũ phẩm Thiên Tiên.
- Nào có nhiều không có khả năng như vậy.
Mục Vân lại lần nữa bước ra.
Từng bước bước tới để cho hai người Kỷ Vũ dần dần thấy lạnh trong tim.
Gia hỏa này quá khủng bố.
- Chậm đã, chúng ta không tham dự việc này.
Hai người đồng thời mở miệng nói.
Không tham dự việc này?
Mục Vân lạilà cười.
- Thật có lỗi, hiện tại đã muộn.
Vung tay, Mục Vân lao tới.
Ngũ phẩm đối đầu tứ phẩm, lại thêm Mục Vân ngũ phẩm chính là Nguyên Anh đại thành, năm lần lực lượng gào thét lao tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận