Vô Thượng Thần Đế

Chương 464: Khiếu Nguyệt Thần Khuyển (2)

- Ngươi...
- Ngươi cho rằng thiên hỏa của ta vẻn vẹn rèn luyện cho ngươi sao?
Mục Vân cười nhạo:
- Cốt Yêu nhất tộc, không ai rõ ràng hơn nhược điểm các ngươi so với ta, thời điểm ngươi hấp thu lực lượng thiên hỏa của ta, tôi luyện thân thể mình, có từng nghĩ tới, trong cơ thể ta, còn có Cửu Thiên Chân Lôi.
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Nhìn Mục Vân, Quân Vô Tà hoảng sợ hỏi.
- Ta? Ta là chủ nhân tòa đại điện này, ngươi tin không?
- Không thể nào!
- Đúng vậy!
Mục Vân thở dài một tiếng:
- Là không thể nào, thế nhưng, đây là sự thật, chính như ngươi chết trong tay ta là sự thật.
Bàn tay Mục Vân nắm lại, âm thanh răng rắc răng rắc vang lên, tiếng kêu thảm thiết từ trong miệng Quân Vô Tà truyền ra.
Chỉ là thân thể xương cốt của hắn lại đang cắt ra từng mảnh từng mảnh.
- Đừng có giết ta, đừng có giết ta!
Quân Vô Tà quát to:
- Ta chính là Lục hoàng tử Cốt Yêu nhất tộc, là nhi tử Cốt Yêu Vương, ngươi dám giết ta, hẳn phải chết không nghi ngờ.
- Thôi đi, ta đã từng là chúa tể ba ngàn tiểu thế giới đây!
Bàn tay Mục Vân vung lên, tiếng vang vang lên, bóng người Quân Vô Tà triệt để nổ tung hóa thành tro cốt, Hỏa Long màu đen lao ra cắn nuốt tro cốt không còn một mảnh.
Tro tàn lại cháy, đối với Cốt Yêu nhất tộc mà nói, dễ như trở bàn tay, trừ phi xương cốt bọn hắn nổ không phân rõ hai bên, mới có thể triệt để giết chết bọn hắn.
Nếu không, hết thảy đều phí công.
Quân Vô Tà sợ Thánh Vũ Phong để lộ tin tức, trực tiếp hắn giết, ngược lại là giảm bớt phiền phức cho Mục Vân, chỉ là người này quá mức tự ngạo.
Tự ngạo đến cho rằng, hắn biết rõ hết thảy Mục Vân, nhưng lại chưa hề nghĩ tới, chân chính quen thuộc hắn lại là Mục Vân.
Đứng bên trong đại điện, Mục Vân thở dài một hơi, muốn mở cửa điện, trực tiếp rời khỏi.
Nhưng giờ phút này, một cơn gió lạnh thổi qua, Mục Vân cảm thấy phía sau nổi lên âm phong, ngay sau đó, âm thanh tí tách vang lên, chất lỏng sềnh sệch từ trên xuống dưới, nhỏ giọt xuống đỉnh đầu Mục Vân.
Một tia mùi tanh hôi để trong lòng Mục Vân trong lúc mơ hồ nhảy dựng.
Xoay người, trái tim Mục Vân bịch bịch nhảy lên.
Đứng trước người hắn là một linh thú cao khoảng chừng trăm mét.
Con linh thú này nhìn qua hoàn toàn như một con chó đất màu đen bình thường đến cực hạn, chỉ là thổ cẩu này to lớn hơn bình thường.
Thân hình cao trăm mét, đầu thổ cẩu này có kích cỡ tương đương như một gian nhà, mỗi một cái răng nanh, đều như vại nước.
Toàn thân thổ cẩu đen nhánh, lông tóc nhìn lóe sáng, một đôi mắt như đèn lồng trong bầu trời đêm, cao cao dâng lên.
Chỉ là, bên trong ánh mắt kia, nhìn vẻ mặt Mục Vân lại tràn ngập kinh dị cùng hưng phấn.
Đứng trước người thổ cẩu trăm mét, Mục Vân có thể cảm giác được hô hấp đều trở nên dồn dập.
Hắc cẩu to lớn cúi đầu xuống, nhìn Mục Vân, miệng, lưỡi to lớn. Đầu duỗi ra, nhìn Mục Vân, tràn ngập dò xét cùng nghi hoặc.
Chỉ là không bao lâu, thổ cẩu đầu nằm rạp trên mặt đất, chân trước nâng đầu, chăm chú nhìn Mục Vân hơn nửa ngày.
Rốt cuộc, thổ cẩu tựa hồ xác định chuyện gì, đầu to lớn duỗi ra, lưỡi màu đỏ tươi lè tới gần đầu Mục Vân.
Phốc phốc âm thanh vang lên, sau một khắc hắc cẩu kia thế mà duỗi ra lưỡi liếm lên người Mục Vân.
- A...
Trong khoảnh khắc, bên trong đại điện truyền đến tiếng là đau đến không muốn sống của Mục Vân.
- Tiểu Hắc, thật buồn nôn.
Tiếng chửi mắng vang lên, toàn thân cao thấp Mục Vân giờ phút này ướt sũng, chất lỏng nhớp nhúa làm y phục hắn ướt nhẹp.
Hắc cẩu to lớn chạy quanh Mục Vân, tứ chi đông đông đông đập vào trên sàn nhà đại điện, tràn ngập vui sướng.
- Ngươi còn nhảy, lại nhảy, lão tử cắt chân ngươi.
Nhìn cái đuôi to lớn của hắc cẩu to lớn quét vào quét tới, Mục Vân cơ hồ là la to.
- Ô ô...
Nghe thấy Mục Vân quát lớn, trong miệng hắc cẩu phát ra âm thanh ô ô, nước mắt muốn chảy ra.
- Uy uy uy, ngươi là thánh thú Khiếu Nguyệt Thần Khuyển nha, chỉ có ngần ấy tiền đồ sao?
Nhìn hắc cẩu to lớn ra vẻ ủy khuất, Mục Vân bất đắc dĩ khoát khoát tay, khổ sở nói:
- Hảo, thật xin lỗi, ta không nên la ngươi, ngươi thu hồi nước mắt của ngươi đi.
- Gâu gâu...
Nhất thời, hắc cẩu phát ra một tiếng sủa gâu gâu đinh tai nhức óc, quanh quẩn ở trong đại điện, như muốn chấn điếc lỗ tai Mục Vân.
Phốc phốc âm thanh vang lên, hắc cẩu vui sướng lại lè cái lưỡi to lớn duỗi tới, lại một lần nữa toàn thân Mục Vân ướt đẫm.
- Mẫu thân nó! Tiểu Hắc, con mẹ nó chứ!
Tức giận gầm thét, hắc cẩu lại không quan tâm, một móng vuốt trực tiếp dẫm Mục Vân dưới chân, dùng cái mũi ra sức ngửi ngửi, tràn ngập vui sướng.
Khiếu Nguyệt Thần Khuyển!
Chính là hơn thiên linh thú, Á Thánh thú, là tồn tại ở cùng một đẳng cấp với Thanh Ngọc Hỏa Kỳ Lân bên trong cơ thể Tiêu Khánh Dư.
Thánh thú, mỗi một con đều mạnh hơn cường giả Niết Bàn cảnh cùng cảnh giới.
Tiểu Hắc, chính là Mục Vân phát hiện tại Trung Châu đại lục vạn năm trước.
Chỉ là, để Mục Vân kinh ngạc là, hắn không nghĩ tới, sau vạn năm, tất cả mọi người không còn nhớ kỹ hắn, thế nhưng Tiểu Hắc thế mà ngay lập tức nhận ra hắn.
Phải biết, hắn không chỉ thân hình câu diệt, xuyên qua đến bên trong thân thể Mục Vân, chỉ là một luồng tàn hồn, thế nhưng Tiểu Hắc bằng vào điểm này lại có thể nhận ra hắn.
Vạn năm trước, Mục Vân phát hiện Tiểu Hắc bên trong một nông trường, chỉ là lúc kia nó chỉ là một đầu thổ cẩu nông thôn phổ thông bình thường.
Cả Mục Vân đều không nghĩ tới, thổ cẩu vẻn vẹn để hắn nhìn qua cảm thấy có chút đặc thù sẽ là Thánh thú Khiếu Nguyệt Thần Khuyển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận