Vô Thượng Thần Đế

Chương 3087: Không ai còn chú ý

- Ta cũng không bảo ngươi ăn.
Thanh niên mỉm cười nói.
- Ngươi là...
- Mục Vân.
Hiện tại, đỗ Dư Minh và Trần Khải Chi, làm sao còn không rõ, đứng trước người bọn họ chính là Mục Vân.
Một con Hổ Ma kia, đệ tử từ Phong Vẫn thành trở về, miêu tả rất cẩn thận, sẽ không sai.
Đây là một con Hổ Ma cảnh giới thất phách Thần Hoàng.
Nhìn thấy cảnh này, hai người Đỗ Dư Minh và Trần Khải Chi, sắc mặt hoảng sợ, vẻ mặt rung động.
Bọn họ không nghĩ tới, Mục Vân lại dám đi tới cửa.
Tuy nói Đỗ Sơn Hải đã chết, nhưng Lưỡng Nghi Các dù sao cũng là thế lực Địa Nguyên cấp, nội tình bày ra ở nơi đó, bách túc chi trùng, chết mà không cứng.
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, Mục Vân cũng quá coi thường Lưỡng Nghi Các.
- Mục Vân, ta thừa nhận, con Hổ Ma bên cạnh ngươi này, chúng ta đều không phải là đối thủ, nhưng nếu ngươi muốn chiếm lấy Lưỡng Nghi Các, chỉ là một chút thực lực như vậy, không khỏi quá coi thường Lưỡng Nghi Các chứ?
- Ồ?
- Đúng vậy.
Trần Khải Chi hiện tại cũng tiếp lời nói:
- Trong Lưỡng Nghi Các chúng ta, hơn ba trăm vị Thần Vương, Thần Hoàng còn có bảy vị, Thần Quân càng là mấy ngàn, Thiên Thần Địa Thần, cũng có hơn vạn người.
- Một thế lực lớn như vậy, ngươi muốn nuốt vào? Không khỏi quá mức không biết trời cao đất dày.
- Ồ?
Mục Vân hiện tại, lần nữa nhướng mày.
Xem ra, những người này, rất không phục.
- Mặc Vũ, cắn chết bọn họ.
Hiện tại, Mục Vân phân phó.
Mặc Vũ không nói hai lời, một cú đánh nhanh, áp bách cường đại, đáp xuống.
Thất phách Thần Hoàng cùng nhị phách Thần Hoàng, khác nhau một trời một vực.
- A...
Nhất thời, Trần Khải Chi kêu thảm thiết, ngã xuống đất, ngực máu chảy đầm đìa.
Đỗ Dư Minh cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu.
- Mục Vân, ngươi...
- Ta bị sao vậy?
Mục Vân lại nói:
- Các không phải ngươi nói, ta tâm lớn sao? Giết các ngươi, không phải sẽ không còn ai nói vậy.
Nghe được lời này, hai người hoàn toàn trợn tròn mắt.
Mục Vân... Thực sự dám giết họ.
- Đừng.
Trần Khải Chi hiện tại đột nhiên dập lạy nói:
- Ta nguyện ý cho ngài làm các chủ mới, cả đời phụng dưỡng.
- Ta, ta cũng vậy, ta cũng vậy.
Đỗ Dư Minh hiện tại cũng vội vàng nói.
- Các ngươi nguyện ý đầu nhập vào ta? Nhìn hai người, Mục Vân lạnh nhạt nói:
- Không tệ không tệ, thay đổi chủ ý rất nhanh, nhưng mà...
- Ta từ trước đến nay không thích loại người thay chủ ý nhanh như vậy.
Răb...
Hai vết máu lúc này khuếch tán ra, thân thể Đỗ Dư Minh và Trần Khải Chi đều bị Mặc Vũ nuốt vào.
- Vẫn là rất khó ăn.
Mặc Vũ im lặng nói.
- Ít nói chuyện.
Mục Vân nhìn Mặc Vũ một chút, lại mở lời:
- Chư vị, hiện tại, ta trở thành các chủ mới nhậm chức, chư vị có ý kiến sao?
Ánh mắt dừng ở phía dưới, Mục Vân lại nói:
- Ta nghĩ hẳn là không có ý kiến gì chứ?
- Cung nghênh tân các chủ.
Đột nhiên, một lão giả tóc bạc trắng, quỳ lạy trên mặt đất, hai tay giơ lên đỉnh đầu, hô to.
Những người khác nhìn thấy cảnh này, quỳ xuống theo.
- Không tệ, ngươi tên là gì?
- Ta?
Lão giả tóc bạc trắng sửng sốt, nói:
- Thuộc hạ tên Gia Cát Tàn, chính là một vị trưởng lão của Lưỡng Nghi các.
- Được, bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là phó các chủ của Lưỡng Nghi Các, ba ngày sau, ta sẽ để Phù Đồ đến tiếp nhận chưởng quản Lưỡng Nghi các.
Mục Vân đứng dậy, nhìn Gia Cát Tàn, nói:
- Ngươi dẫn ta đến trong bảo các Lưỡng Nghi các xem một chút.
- Vâng, vâng, thuộc hạ tuân mệnh.
Gia Cát Thành chỉ cảm thấy hạnh phúc đến quá đột ngột. Mặc dù hắn là một trong chư vị trưởng lão của Lưỡng Nghi các, cũng là nhất phách Thần Hoàng cảnh, nhưng trong hơn mười vị trưởng lão Thần Hoàng cảnh, cho tới bây giờ đều là ăn nói khép nép.
Năm đó không cẩn thận đắc tội Trần Khải Chi, về sau cũng đắc tội Đỗ Dư Minh, hai người này, chính là cánh tay phải của Đỗ Sơn Hải, cho nên hắn ở trong Lưỡng Nghi Các, thân phận cũng không cao.
Nhưng bây giờ, thì khác.
Đỗ Sơn Hải chết, Đỗ Dư Minh và Trần Khải Chi cũng chết, Mục Vân tới, hắn ngược lại bởi vì mình thay đổi, được coi trọng.
Gia Cát Tàn mang theo Mục Vân rời khỏi đại điện.
Hiện tại một đám trưởng lão hiểu được, đây là thay đổi triều đại.
Cao tầng trước đó của Lưỡng Nghi Các, hoàn toàn xong đời.
Mục Vân, giết người không chớp mắt, căn bản không hàm hồ với bọn họ, kẻ phản kháng, giết không tha.
Đây là một người tàn nhẫn.
Chư vị trưởng lão hiện tại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều có tức giận không dám nói.
Nhưng một ít trưởng lão nhìn Gia Cát Tàn, trong lòng lại hâm mộ không thôi, đồng thời thầm hận mình không đủ thông minh.
Gia Cát Tàn lần này, có thể nói xoay người làm chủ.
- Mục các chủ...
Gia Cát Tàn hiện tại mang theo Mục Vân, đi lại trong Lưỡng Nghi Các.
- Lưỡng Nghi Các kiến môn lập phái hơn bốn ngàn bảy trăm năm, từ lúc bắt đầu, xưng bá trong Thanh Thánh vực, sau đó từng bước dời đến thần châu đại địa.
- Từ thế lực Linh Nguyên cấp ban đầu, trưởng thành đến thế lực Địa Nguyên cấp bây giờ, ở nơi này đã ba ngàn năm.
- Ta không có hứng thú.
Mục Vân thản nhiên nói.
- A a, đúng, là thuộc hạ ngu muội.
Gia Cát Tàn nói:
- Bảo các mà Mục các chủ nói, chính là trọng địa của Lưỡng Nghi Các chúng ta, bây giờ ta mang Mục các chủ đi.
- Ừm.
Mục Vân phát hiện, Gia Cát Tàn này rất ân cần, đại khái ở trong Lưỡng Nghi Các, mặc dù là cảnh giới nhất phách Thần Hoàng, nhưng có lẽ vẫn chưa được coi trọng.
Hơn nữa, đối với những trưởng lão cao tầng trong Lưỡng Nghi các, hắn cũng lười phản ứng.
Những người này, ai nấy đều mang oán hận, đó là tất nhiên.
Chỉ là Mục Vân hiện tại lười đi quản, kịch liệt trấn áp, cũng là vì trợ giúp Đồ Tồn Kiếm tiếp nhận Lưỡng Nghi Các tốt hơn.
Ba tháng sau, hắn muốn rời khỏi nơi này, đi tới Chân Vũ học viện, đối với việc này, hắn cần phải chuẩn bị một ít.
Ba tháng sau, Học viện Chân Vũ, rất nhiều thứ, đáng để hắn chờ mong. Đầu tiên một chút chính là, Chân Vũ học viện, bản chất mà nói, cũng là một thế lực cấp Thiên Nguyên, chính là thuộc về Chiêm tộc.
Đây xem như là một bước tiếp cận mười đại cổ tộc của hắn.
Ba thế lực cấp Thiên Nguyên thuộc hạ Chiêm tộc, ở cả Thần Châu đại địa thậm chí cả thần giới, đều thanh danh hiển hách.
Chân Vũ học viện, Huyễn Ảnh Tông, Thiên Cơ Các.
Ba đại thế lực cấp Thiên Nguyên này, Chân Vũ học viện có thể nói là ưu tiên hàng đầu.
Dù sao, Học viện Chân Vũ không chỉ là Chiêm tộc chiếm cứ đại địa Thần Châu, mà còn có thể bồi dưỡng chiến sĩ cổ tộc cường hoành cho Chiêm tộc.
Thậm chí chọn ra thiên chi kiêu tử ưu tú nhất, cùng đệ tử dòng chính Chiêm tộc kết thân, bồi dưỡng ra hậu duệ huyết thống ưu tú nhất.
Mười đại cổ tộc, kiến tạo ra mười đại học viện, mục đích cũng là như thế.
Chỉ là nương theo Mục tộc xuống dốc, Thánh Vân học viện một trong thập đại học viện, những năm gần đây, rất tiêu điều, dần dần phai nhạt tầm nhìn của mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận