Vô Thượng Thần Đế

Chương 3638: Chiến đại vu bà (1)

- Ừm, đích xác không dễ luyện hóa.
Miêu nữ kia ngữ khí lười biếng, híp mắt, nhìn hào quang của Thiên Thương phù văn.
- Nàng chính là đại vu bà?
Mục Vân chấn động, trong tưởng tượng của hắn, đại vu bà hẳn là một lão thái bà, nhưng không nghĩ tới, lại là một nữ tử ung dung cao quý như vậy.
- Vu bà đại nhân, ngươi tính toán phải làm sao bây giờ, nếu cưỡng ép luyện hóa, ngươi có thể già đi.
Trương Đại Giác trầm giọng nói.
- Ta có thể chết đi, nhưng không thể già đi.
Ánh mắt đại vu bà lạnh lùng, thần sắc có chút nghiêm khắc.
Trương Đại Giác không nói một lời.
Đại vu bà từ từ nói:
- Trương tướng quân, hai huynh đệ ngươi đã vì bộ lạc mà hy sinh, ngươi có kế hoạch gì?
Trương Đại Giác ngẩn người, có chút dự cảm không tốt, nói:
- Vu bà đại nhân, lời này của ngươi có ý gì?
Đại vu bà lạnh lùng cười, nói:
- Ta muốn hỏi ngươi mượn một thứ.
Trương Đại Giác lui ra sau một bước, da đầu tê dại, nói:
- Vu bà đại nhân, ngươi muốn mượn cái gì?
Đại vu bà nói:
- Cái đầu của ngươi…
Cả người Trương Đại Giác run lên, nói:
- Ta… Ta chỉ có một cái đầu, cái này... Cái này không thể mượn, vu bà đại nhân nói đùa.
Đại phù thủy nói:
- Muốn luyện hóa Thiên Thương phù văn, nhất định phải trả một cái giá, ta dự định hiến tế ngươi, như vậy ta có thể thuận lợi luyện hóa, không cần mạo hiểm già đi.
Sắc mặt Trương Đại Giác trầm xuống, nói:
- Vu bà đại nhân, ta có thể vì bộ lạc tử chiến, nhưng muốn ta uất ức chết đi như vậy, thứ cho ta không thể tiếp nhận.
- Ha ha, ngươi còn muốn mặc cả, chết đi cho ta.
Thần sắc Đại vu bà lạnh lẽo, bàn tay mảnh khảnh đánh ra một chiêu, một cỗ lực lượng cường hoành gào thét mà ra.
- Giỏi cho một lão yêu bà ngươi, uổng phí ta hầu hạ ngươi nhiều năm như vậy, ngươi thế mà muốn giết ta!
Trương Đại Giác giận dữ, lập tức rút trường đao ra, chuẩn bị ứng chiến.
Nhưng chiếc nhẫn trên tay đại vu bà bỗng nhiên phát ra một cỗ quang mang quỷ dị, cỗ quang mang này bao phủ trên người Trương Đại Giác, Trương Đại Giác vừa rồi còn ý chí chiến đấu ngang nhiên, lập tức ngã xuống, mê man, còn ngáy.
- Vô Miên Giới Chỉ, chiếc nhẫn kia, là Vô Miên Giới Chỉ.
Trong lòng Mục Vân cả kinh, chiếc nhẫn trên tay đại vu bà, không thể nghi ngờ, chính là Vô Miên Giới Chỉ, một trong bảy đại trang sức lớn thượng cổ.
Chiếc Vô Miên Giới Chỉ này, còn lợi hại hơn so với U Hư nhỉ hoàn, Hủ Thi ngọc bội, Tà Mị hạng liên của hắn, bởi vì, Vô Miên Giới Chỉ kèm theo nguyền rủa mê man, có thể làm cho người ta trực tiếp mê man.
Lời nguyền cường đại nhất, chính là nguyền rủa lão hóa, mà xếp thứ hai, chính là nguyền rủa mê man này. Một khi bị nguyền rủa mê man tập kích, người bị dính chiêu lập tức rơi vào trạng thái mê man, mặc cho người ta giết chết.
Mục Vân nhìn thấy Trương Đại Giác đã mê man, trong lòng nhất thời cả kinh, Vô Miên giới chỉ này cũng thật sự lợi hại, Trương Đại Giác trúng nguyền rủa mê man, trực tiếp ngã xuống, cho dù ngươi có thần thông cao hơn nữa, cũng thi triển không ra được.
- Giãy dụa vô ích, tội gì chứ.
Đại vu bà hơi lộ ra nụ cười lạnh, lập tức bắt đầu luyện hóa Thiên Thương phù văn.
Thiên Thương phù văn phóng thích ra một cỗ nguyền rủa lão hóa hung mãnh, dưới cỗ nguyền rủa này ăn mòn, tóc của đại vu bà, dần dần trở nên trắng bệch.
- Đáng chết, khí tức nguyền rủa này thật sự mãnh liệt.
Đại vu bà cắn răng, lập tức hiến tế thân thể Trương Đại Giác, cả người Trương Đại Giác đều bị nguyền rủa già nua bao phủ.
Hắn giật mình tỉnh lại, nhìn thấy thân thể mình đang nhanh chóng già đi, nhất thời sợ tới mức tim đảm đều nứt ra, quát:
- Lão yêu bà, ngươi muốn làm gì?
Hắn giãy dụa muốn bò ra bên ngoài, nhưng sàn nhà đại điện, đột nhiên toát ra từng dây leo, giống như độc xà, trực tiếp quấn lấy hắn.
- A!
Trương Đại Giác phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thân thể của hắn già đi quá nhanh, bị dây leo quấn chặt, xương cốt già cả người thế nhưng đứt đoạn, phát ra âm thanh khiến người ta đau răng.
Thật giống như một cành cây khô, bỏ vào trong khăn ướt, sau đó hung hăng vặn một cái, phát ra một loạt tiếng giòn dày đặc, bùm bùm.
Mục Vân nhìn thấy một màn này, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng âm thầm kinh hãi nói:
- Địa Nguyên thư, đây là Địa Nguyên thư.
Dây leo đột nhiên xuất hiện trong đại điện, không thể nghi ngờ, chính là Địa Nguyên thư phóng ra.
Trang sách rừng rậm của phế tích thượng cổ quả nhiên rơi vào tay đại vu bà.
Đại vu bà kéo thân thể mảnh vụn của Trương Đại Giác trở về, tiếp tục hiến tế, đại bộ phận khí tức nguyền rủa của Thiên Thương phù văn rơi vào trên người Trương Đại Giác.
- Lão yêu bà, ta làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi.
Trương Đại Giác gào thét bi thương một tiếng, hoàn toàn lão hóa mà chết, biến thành một thanh xương cốt xám trắng.
- Yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết vô ích, ta sẽ luyện hóa Thiên Thương phù văn, nắm giữ nguyền rủa nghịch thiên địa lão thiên hoang, dẫn dắt bộ lạc, quét ngang toàn bộ Tam Nguyên giới.
Đại vu bà giơ tay lên, bắt đầu luyện hóa Thiên Thương phù văn.
Sau khi hiến tế sinh mệnh của Trương Đại Giác, lệ khí của thiên thương phù văn cũng yếu đi rất nhiều, có thể thuận lợi luyện hóa.
Chỉ thấy Thiên Thương phù văn hóa làm một đạo lưu quang, hướng thân thể đại vu bà chui tới.
Mục Vân nhìn thấy một màn này, sắc mặt nhất thời trầm xuống, nếu như bị đại vu bà dung hợp luyện hóa Thiên Thương phù văn, vậy thì xong đời, hắn tuyệt đối không thể ngồi chờ chết.
- Thuấn sát quỷ kiếm.
Thân hình Mục Vân trong nháy mắt lóe lên, giống như một thanh quỷ kiếm, từ trong hư không phá sát ra, hung hăng một chưởng, đánh tới đại vu bà.
Một chưởng này của hắn, còn mang theo năng lượng pháp tắc không gian, phi thường cường hãn.
- Là ai?
Đại vu bà kinh ngạc một trận, không ngờ tại thời điểm này, cư nhiên lại có người ngăn cản.
Nàng đang dung hợp Thiên Thương phù văn khẩn cấp, nếu mà bị cắt đứt, vậy thì tiền mất tật mang.
Cho nên, đối mặt với công kích mãnh liệt của Mục Vân, đại vu bà cắn răng, mạnh mẽ ngăn cản, tiếp tục dung hợp Thiên Thương phù văn.
Phanh.
Một chưởng của Mục Vân in trên người đại vu bà, lực đạo bàng bạc nổ tung, trực tiếp đánh nát thân thể đại vu bà.
Là thật sự đánh nát, một chưởng của hắn hạ xuống, thân thể đại vu bà bạo liệt nát bấy, nhưng một màn quỷ dị xuất hiện, sau khi đại vu bà bị đánh nổ, bay ngang ra không phải là huyết nhục, mà là phi hoa loạn diệp.
Thân thể đại vu bà hình như không phải thân thể huyết nhục, mà là hoa cỏ lá cây đan tạo thành vỏ rỗng, vừa nổ tung đã xuất hiện hoa lá tung bay đầy trời, nhao nhao tung bay, thật là đẹp mắt.
Mục Vân ngây ngẩn cả người, trong nháy mắt này, hắn cảm nhận được khí tức Địa Nguyên thư.
Bên trong đại điện, trong những chiếc lá hoa bay đầy trời, chậm rãi hiện ra một trang sách màu xanh lá cây, một mặt in hai chữ ‘rừng rậm’, mặt còn lại in một chữ ‘Chết’ thật lớn.
Thiên Thương phù văn đã in ở trên Địa Nguyên thư.
- Thành công, rốt cục thành công.
Một âm thanh bén nhọn mừng như điên vang lên.
Những chiếc lá bay xung quanh và cánh hoa, nhanh chóng ngưng tụ lại với nhau, hóa thành bộ dáng của đại vu bà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận