Vô Thượng Thần Đế

Chương 305: Địa Khí Hạ Phẩm

- Vậy bây giờ cô có thể đứng lên không?
Trên mặt Vương Tâm Nhã bắt đầu xuất hiện vẻ hồng nhuận, miễn cưỡng thử đứng dậy.
Chỉ là trong thùng tắm trơn trượt, không cẩn thận, ngã lật về phía trước, trực tiếp bổ nhào vào trong ngực Mục Vân.
Khăn tắm đáng thương cũng là vào lúc này rớt xuống, toàn bộ thân thể Vương Tâm Nhã triệt để tựa ở trước người Mục Vân, một đôi thỏ ngọc đè vào ngực Mục Vân.
- Hô...
Hô thở ra một hơi thật sâu, Mục Vân dứt khoát trực tiếp ôm lấy thân thể Vương Tâm Nhã, nhắm hai mắt lại, đi về phía cạnh giường.
Mà giờ khắc này, cả người Vương Tâm Nhã nhìn có phần mơ hồ, hình như là không tỉnh táo.
Đăt Vương Tâm Nhã lên trên giường, Mục Vân trực tiếp đắp chăn lên, chỉ để lại Vương Tâm Nhã để lộ nửa viên thỏ ngọc ở ngoài.
Mà vết thương kia chính là tại giữa hai viên thỏ ngọc, tiên huyết chảy ra, hiện ra đen nhánh.
- Hiện tại sát thủ, trừ dùng độc, không thể học một ít trò mới sao?
Nhìn vết thương kia, Mục Vân cười khổ, lập tức cúi xuống đầu, miệng xẹt tới.
Trước mắt độc tố khuếch tán, không kịp luyện đan, nhưng bây giờ Mục Vân trong cơ thể chứa Tử Liên Yêu Hỏa, luyện hóa bách độc không là vấn đề.
Cho nên Mục Vân lựa chọn triệt để hút độc tố vào trong cơ thể, sau đó lại dùng Tử Liên Yêu Hỏa luyện hóa.
Chỉ là, hành động này thực sự quá mức mập mờ quái dị, toàn bộ đầu của Mục Vân chôn ở ngực Vương Tâm Nhã, thậm chí cảm giác cần gương mặt dính sát hai ngọn núi, mới có thể đủ đến miệng vết thương kia.
Một đạo hồng câu!
Mục Vân cảm thán một tiếng, trong miệng một hơi nuốt xuống một ngụm huyết, sau đó lại xuất ra một viên đan dược màu đen lấy được trong Lôi âm cốc, trực tiếp cho Vương Tâm Nhã uống vào.
Làm xong mọi việc, Mục Vân vội vàng ngồi bên giường, ngồi xếp bằng, nhắm hai mắt lại, bắt đầu vận chuyển Tử Liên Yêu Hỏa.
Từ nơi sâu xa, Vương Tâm Nhã cảm giác được, có thứ gì gì chôn ở ngực, để nàng có phần không thở được.
Ba năm trước đây, một màn Mục Vân chữa thương trừ độc cho nàng giống như lần nữa xảy ra ở trước mắt.
- Mục Vân... Ta muốn... Làm người của ngươi!
Trong lúc mơ mơ màng màng, Vương Tâm Nhã la lên:
- Ngươi nhìn thân thể của ta, phải phụ trách ta mới đúng, ta chỉ muốn hầu ở... Hầu ở bên cạnh ngươi!
Trong thoáng chốc, Vương Tâm Nhã mở hai mắt ra, mới phát hiện mọi việc chẳng qua là một giấc mộng!
Chỉ là mộng cảnh kia lại chân thật như vậy.
Ngồi trên giường, nhìn một bóng lưng phía trước, Vương Tâm Nhã triệt để sững sờ.
Bóng lưng sao lại quen thuộc như thế.
- Mục Vân!
Gần như là vô ý thức, Vương Tâm Nhã hô lên một tiếng.
Đây chính là Mục Vân, không sai!
Vương Hinh Vũ không để ý thân trên của mình trần trụi, một đôi tay cứng chắc trực tiếp từ phía sau ôm lấy Mục Vân.
- Các chủ đại nhân, ngài nhận lầm người rồi?
Cảm nhận được phía sau nhô lên hai điểm, mặc dù Mục Vân cực kỳ không bỏ, nhưng vẫn róc rách cười nói.
Nghe được âm thanh có phần yêu dị này, Vương Tâm Nhã đột nhiên sững sờ.
- A...
Khẽ kêu một tiếng, Vương Tâm Nhã phẫn nộ nói:
- Tử Mộc, ai bảo ngươi vào phòng của ta! Lăn ra ngoài!
Sờ sờ cái mũi, sắc mặt Mục Vân run lên, rời khỏi gian phòng.
Đi ra ngoài cửa, lần nữa sờ sờ cái mũi, cảm nhận được trên gương mặt truyền đến hương thơm, Mục Vân nói nhỏ một tiếng:
- Thì ra là mùi thơm của Bách Tâm Thảo, thật là thơm!...
Đêm qua tập sát, tuyệt không mang đến cho Thông Thần các ba động và rung động gì, sáng sớm, Thông Thần các vẫn kinh doanh như thường lệ.
Chỉ là, sáng sớm, đám người đã cảm giác được, ánh mắt các chủ Vương Tâm Nhã nhìn Tử Mộc tràn ngập u oán và nổi giận.
- Mục đạo sư, đêm qua xảy ra chuyện gì? Có phải ngươi nhịn không được... hay không?
- Cút!
Nhìn Cảnh Tân Vũ một mặt héo rút, Mục Vân cười mắng:
- Làm tốt chuyện của ngươi đi, ta còn phải tranh thủ luyện chế đan dược và thần binh.
- Vâng vâng vâng!
Cảnh Tân Vũ cười hắc hắc, quay người rời khỏi, chỉ là vừa đến trước mặt hai người Hoàng Vô Cực, Hiên Viên Chá, lại là một trận xì xào bàn tán, thỉnh thoảng nhìn Mục Vân và Vương Tâm Nhã, lộ ra một nụ cười dâm đãng.
Phanh...
Chỉ là, can tĩnh này cũng không tiếp tục bao lâu, đại môn đột nhiên bị oanh mở, một đại đội nhân mã xếp hàng chỉnh tề, xông vào.
- Lục Ảnh huyết tông!
Nhìn một đại đội nhân mã kia, Mục Vân nhíu mày.
Xem ra, đây là đòn sát thủ thứ hai Thánh Đan các thả ra cái.
- Lục Sâm đường chủ, đã lâu không gặp!
Chỉ là, Thông Thần các mở cửa làm ăn, đương nhiên là quảng nạp khách tứ phương tới.
Nhìn Lục Sâm, mặc dù Tề Minh hận không thể một kiếm đi lên bổ gia hỏa này, nhưng vẫn y như là cười rạng rỡ nói.
- Tề đại sư, đã lâu không gặp!
Lục Sâm cười ha ha, trực tiếp đi về phía sau Thông Thần các.
- Lần này, ta tới đây là tìm kiếm luyện chế một thanh thần binh, Thông Thần các mở cửa làm ăn, đương nhiên là hoan nghênh các loại sinh ý!
- Không biết Lục Sâm đường chủ muốn luyện chế thần binh gì?
- Đại đao địa khí hạ phẩm, phải có ba phần thị huyết, bảy phần sát lục chi khí, không biết quý các ra giá bao nhiêu?
Địa khí hạ phẩm!
Nghe thấy lời này, Tề Minh kinh ngạc một trận.
Địa khí hạ phẩm, toàn bộ Nam Vân Đế Quốc đều không có một người có thể luyện chế, Lục Sâm nói lời này, rõ ràng là cố ý gây khó xử Thông Thần các.
Toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, có thể luyện chế ra địa khí hạ phẩm chỉ có Thánh Đan các.
Hơn nữa, còn là Thánh Đan các cần phản hồi với Thánh Đan tông, chờ đợi một đoạn thời gian.
Lục Sâm này rõ ràng đến gây chuyện!
- Thế nào, không được sao?
Nhìn bộ dáng khó xử của Tề Minh, Lục Sâm khẽ nói:
- Thông Thần các quảng nạp tân khách tứ phương, thế mà ngay cả địa khí hạ phẩm cũng không luyện chế được, còn mở cái gì? Trực tiếp đóng cửa là được rồi!
Lục Sâm nói lời này cực kì vang dội, người người trong đại sảnh lập tức nhìn quá.
Thông Thần các tại Nam Vân Đế Quốc, căn cơ cũng không sâu, chỉ mới nổi lên trong thời gian ba năm, trong đó có một vị huyền khí sư cực phẩm cùng với một vị huyền khí sư trung phẩm tọa trấn, đã coi là nổi tiếng.
- Thông Thần các đương nhiên có thể luyện chế địa khí hạ phẩm, chỉ là không biết, vị khách nhân này có thể trả nổi hay không?
Mục Vân đứng ra, cười nói:
- Một món huyền khí cực phẩm, giá cả đã trên ngàn vạn linh thạch trung phẩm, một món địa khí, giá cả ở trên ức linh thạch trung phẩm, ít nhất cũng là trăm vạn linh thạch thượng phẩm, trăm vạn linh thạch thượng phẩm, vị khách nhân này, ngài có thể trả nổi không?
- Lời này của ngươi là có ý gì?
Lục Sâm khẽ nói:
- Ta chính là đường chủ Lục Ảnh huyết tông của Nam Vân Đế Quốc, mấy trăm vạn linh thạch thượng phẩm, há có thể không trả nổi? Nhưng nếu như ta giao nổi, thế nhưng các ngươi không luyện thành địa khí cho ta, thì nên như thế nào?
- Thông Thần các mở cửa làm ăn, đương nhiên sẽ không quỵt nợ, địa khí hạ phẩm, hao phí to lớn, cho nên, còn mời Lục Sâm tiên sinh đặc cọc trước 70% linh thạch, một món địa khí có giá trị ít nhất một trăm vạn linh thạch thượng phẩm, mà tiên sinh muốn ba phần thị huyết, bảy phần sát lục chi khí, so với địa khí hạ phẩm bình thường thì có độ khó cao hơn rất nhiều, cho nên, Thông Thần các ta định giá là ba trăm vạn linh thạch thượng phẩm, cũng chính là ba ức linh thạch trung phẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận