Vô Thượng Thần Đế

Chương 2702: Năm đại gia tộc (1)

Lúc trước hắn cùng Huyết Kiêu giao thủ, nếu ngưng tụ kiếm hồn, căn bản không cần vận dụng Đại Tác Mệnh Thuật, có thể giết hắn.
Kiếm hồn, quả nhiên huyền diệu.
- Huyền Viêm thần kiếm ta dùng thời gian lâu một chút, nhìn Huyền Băng thần kiếm, ta có thể ngưng tụ kiếm hồn hay không.
Huyết Kiêu chết, Mục Vân thu Huyền Băng thần kiếm về cho mình, hiện tại lấy ra, một lửa một băng, càng thêm bổ sung cho nhau.
Mục Vân lại ngồi xuống, cẩn thận cảm ngộ.
Không bao lâu, song kiếm đồng loạt bay múa, trên không trung tựa như kiếm múa, trong sắc bén, mang theo duy mỹ.
Mục Vân hiện tại, đứng dậy, thở ra một hơi thật sâu.
Hắn cũng không nghĩ tới, mình cư nhiên nhanh như thế lĩnh ngộ kiếm hồn, điều này cũng làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng hiện tại, không chỉ có thần thể lực lượng tăng vọt, liên tiếp mang theo kiếm thuật đề cao, hơn nữa gia gia cùng thái gia gia dạy, kiếm thuật, đan thuật, tương lai nhất định có thể đạt được tăng lên thật lớn.
- Mục Vân, Tạ Thanh.
Đúng lúc này, tiếng của Khô tiên sinh ngoài cửa vang lên.
- Làm sao vậy?
- Đi theo ta.
Khô tiên sinh cười nói:
- Hôm nay lại có một trận đấu đấu, không ít thiếu gia tiểu thư các gia tộc ở Quảng Bình quân đến xem, hôm nay các ngươi không cần ra sân, ta dẫn các ngươi quen thuộc, đấu trên mặt đất cùng đấu dưới lòng đất, vẫn không giống nhau.
- Tốt.
Hai người dọn dẹp thỏa đáng, theo Khô tiên sinh rời khỏi phòng.
- Ha ha, Khô Dụ, ngươi tên này, hiện tại rốt cục cũng làm được chấp sự đấu trường trên mặt đất.
Chỉ là ba người vừa mới rời khỏi viện, một tiếng cười cợt đột nhiên vang lên ở sau lưng.
Khô tiên sinh dừng bước, trên mặt nhanh chóng hiện ra nụ cười, xoay người nhìn người phía sau, cười nói:
- Phó Trầm, đã lâu không gặp, ngươi vẫn là chấp sự, ta đây đều bắt kịp ngươi, nếu ngươi không tiến bộ, cũng sẽ bị ta vượt qua.
Phó Trầm kia, lớn lên giống như một cây gai, trên mặt một mặt sẹo mụn, làn da khô khan, thoạt nhìn thật sự có chút chướng mắt.
- Hai người này chính là đấu sĩ thiếu đường chủ giao cho ngươi quản lý? Mục Vân, Tạ Thanh? Ba quyền đánh chết Lạc Hãn, khó lường, thật khó lường.
- Phó tiên sinh, dạng mặt hàng này, ta một quyền liền có thể đập chết.
Phía sau Phó Trầm, một thanh niên cường tráng lạnh nhạt nói.
- Thạch Uyên, sao có thể làm càn như vậy?
Phó Trầm quát lớn:
- Hai gã giác đấu sĩ này là hai người dưới tay Khô tiên sinh, thật vất vả mới lên đây được, ngươi cũng không thể đả kích lòng tự tin của người ta.
- Hiện tại đả kích, so với việc để bọn họ tiếc hận chết ở trên lôi đài thì tốt hơn.
Nam tử cường tráng kia lạnh lùng cười nói.
- Chúng ta đi!
Khô tiên sinh hừ nói:
- Rốt cuộc là ai sẽ chết ở trên lôi đài, còn không biết đâu.
Nhìn Khô Dụ mang theo Mục Vân cùng Tạ Thanh rời đi, Phó Trầm cười nhạo nói:
- Vừa mới thăng cấp lên chấp sự đấu trường trên mặt đất, liền không biết trời cao đất dày.
- Phó tiên sinh yên tâm, trong lôi đài thi đấu gặp phải, ta nhất định nặn xương cốt của hai con gà yếu này thành bột phấn.
- Ừm.
Phó Trầm gật gật đầu nói:
- Đi thôi, chờ lần sau gặp phải hai người, làm thịt, không cần lưu tình, dưới tay Khô Dụ không có giác đấu sĩ, chấp sự này làm cũng đủ mất mặt rồi.
- Hôm nay là tỷ thí của La Nguyên, tên này, là chiến sĩ đỉnh cấp trong đấu trường. Ngươi sau này gặp phải hắn, là phiền toái, lần này phải nhìn kỹ công kích cùng phòng ngự của hắn.
- Vâng.
Hai người hiện tại cũng đi tới giác đấu trường.
Mà giờ khắc này, Mục Vân cùng Tạ Thanh theo Khô tiên sinh đi tới đấu trường.
Mấy người bọn họ cũng không có chỗ ngồi, mà đứng ở vị trí cao tầng bên cạnh đài thi đấu, nhìn lôi đài giữa sân.
Lôi đài kia, dài rộng năm trăm thước, xung quanh là lồng sắt mang theo cấm chế.
Mà hiện tại, toàn bộ đấu trường, cơ hồ không có chỗ ngồi.
Chẳng qua những người này thoạt nhìn, so với những người ở đấu trường dưới đất, rõ ràng có đầu có mặt mũi nhiều hơn.
Hơn nữa giữa hai bên đã chào hỏi nhau, đều ngồi ở chỗ ngồi của mình, chờ đợi trận đấu bắt đầu.
- Nhìn rõ ràng rồi.
Khô tiên sinh hiện tại mở lời:
- Bên phải, gian lầu hai kia, hai nữ tử, lớn hơn một chút tên là Lư Ngọc Tuyết, nhỏ hơn một chút tên là Lư Ngọc Thanh, chính là tỷ muội ĐẠI tiểu thư, nhị tiểu thư Lư gia.
- Hai người các nàng, không thường xuyên tới nơi này, đến nơi này, cũng là vì trợ giúp Lư gia mua hai hộ vệ trở về.
- Khó trách lần này La Nguyên xuất hiện, xem ra Thiếu đường chủ muốn nhân tình.
- Ta nói cho các ngươi biết, ngũ đại gia tộc quận Quảng Bình, Lư gia, Cổ gia, Tiêu gia, Hạ gia, Lâm gia năm nhà, không có một nhà nào dễ chọc vào, Quảng Bình đường chúng ta, đều phải cung cấp.
Nghe được lời này, Mục Vân khó hiểu nói:
- Quảng Bình đường các ngươi làm ăn lớn như vậy, còn sợ ngũ đại gia tộc?
- Ngươi biết gì.
Khô tiên sinh chua xót nói:
- Việc làm ăn ở Quảng Bình Đường, đều từ dưới miệng ngũ đại gia tộc mà ra, làm sao có thể kiếm được tiền tài.
- Những thứ này không đề cập cũng được.
Khô tiên sinh nhìn về phía bên trái, lần nữa nói:
- Người mặc trường sam màu xám kia, là thiếu gia Cổ gia tên Cổ Thanh Hà, một thiên tài xuất sắc nhất mấy năm nay của Cổ gia, ngàn vạn lần không thể chọc.
- Hai nhà phía nam, là Tiêu gia cùng Hạ gia, Thiếu chủ Tiêu gia Tiêu Diễm, Hạ gia tiểu thư Hạ Tiên Nhi.
- Hai người này, có hôn ước trong người, Hạ gia cùng Tiêu gia, quan hệ cũng cực tốt.
- Một nhã gian ở phía bắc là Lâm gia, thanh niên kia, đầu hổ não hổ, là Lâm Phong Vân, tiểu tử này, chính là một nhân vật.
Khô tiên sinh dứt lời, nói:
- Nói thật, những giác đấu sĩ các ngươi, càng giống hàng hóa của Quảng Bình đường chúng ta, những người chúng ta, chính là bán ra, nếu có thể đem các ngươi bán đi, các ngươi cũng được tự do, chúng ta cũng có thể đạt được địa vị tăng lên.
- Mà Quảng Bình đường bởi vậy kết duyên ngũ đại gia tộc, cũng sẽ nhận được chỗ tốt thật lớn, đặt chân xuống. ở quận Quảng Bình
- Cho nên trong lúc này, ngũ đại gia tộc, cũng không thể đắc tội bên nào, một khi đắc tội một bên, Quảng Bình đường ở Quảng Bình quận, rất khó sống sót, một đại gia tộc, muốn đối phó Quảng Bình đường, rất dễ dàng.
Nghe được lời này, Mục Vân gật đầu.
Xem ra, trong quận thành Quảng Bình, địa vị của năm đại gia tộc là siêu nhiên.
- Lư tiểu thư cư nhiên tới, xem ra lần này, lại chuẩn bị chọn hai hộ vệ trở về gia tộc!
Một tiếng cười vang lên, trên gác xếp, trong ghế đệ tử Cổ gia, Cổ Thanh Hà mở miệng cười nói.
- Cổ Thanh Hà, ngươi có thể đến, tại sao ta không thể đến?
- Không có không có, Lư tiểu thư tự nhiên có thể tới, chỉ là lần này, không biết Lư tiểu thư có thời gian, xem tỷ thí xong, cùng nhau ăn một bữa cơm được không?
- Không có hứng thú.
Lư Ngọc Tuyết tựa hồ không thích Cổ Thanh Hà, nói chuyện cũng lạnh như băng, không chút nào cố kỵ mọi người trong đại điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận