Vô Thượng Thần Đế

Chương 291: Rơi Cốc (1)

Mục Thanh Vũ một mặt quyết tuyệt nói:
- Vân nhi, ghi nhớ, ngươi nhất định phải sống sót!
- Cha...
Nhìn Mục Thanh Vũ, Mục Vân lần đầu tiên, từ đáy lòng hô một tiếng cha.
Trước đó, hắn vẫn không cách nào dùng cái từ cha này trên người Mục Thanh Vũ, thế nhưng vào giờ phút này, tiếng cha này hắn kêu thực tình như thế.
- Tiểu khốn kiếp, cha từ nhỏ không bồi tiếp ngươi, để ngươi nhận hết khuất nhục, hôm nay đoạt được toàn bộ, đều là lực lượng một mình ngươi, ta làm cha cũng chỉ ở trên đường ngươi trưởng thành, để ngươi...
Khụ khụ...
Còn chưa nói hết lời, Mục Thanh Vũ ho khan một tiếng, khóe miệng xuất hiện vết máu.
Chiến tộc trưởng của tam đại gia tộc, lại giao chiến với ba lão tộc trưởng, thời khắc này, Mục Thanh Vũ đã thể hiện ra một mặt tối cường, triệt để dầu hết đèn tắt.
- Đừng nói!
Mục Vân đè xúc động muốn khóc xuống, hì hì cười nói:
- Ta cũng muốn đi, thế nhưng hôm nay, ta đã nuốt vào mấy vạn viên thuốc, ôm chính là quyết tâm muốn chết, cho dù trốn cũng sống không nổi!
- Nói bậy!
Mục Thanh Vũ quát:
- Mạng ngươi không đến tuyệt lộ, vi phụ biết, mạng ngươi không đến tuyệt lộ!
- Lát nữa ta sẽ cuốn lấy Lục Khuê kia, ngươi thừa cơ đào tẩu, ghi nhớ lời ta nói!
Bóng người Mục Thanh Vũ lóe lên, thẳng đến song đầu Xích Luyện Giao kia chạy đi.
- Lại tới một người muốn chết!
Giờ phút này, trong mắt Lục Khuê chính là phẫn nộ, nhìn thấy Mục Thanh Vũ tới gần, trong lòng càng thêm tức giận.
- Lục Luyện Ma Thủ!
Một tay trảo ra, cảnh giới bản thân Lục Khuê mở ra hoàn toàn.
Thông Thần cảnh bát trọng!
Cảnh giới của Lục Khuê đúng là đến Thông Thần cảnh bát trọng!
Thấy cảnh này, mọi người tại đây lập tức chỉ cảm thấy ngực đè ép một tảng đá lớn, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập lên.
Thực lực của Lục Khuê này ở Nam Vân Đế Quốc, tuyệt đối là tồn tại đỉnh tiêm, cho dù tại Thiên Vận đại lục thì cũng là cường giả nổi tiếng!
- Bát trọng!
Mục Thanh Vũ biến sắc, muốn lui lại.
Chỉ là giờ phút này Lục Khuê sao có thể cho hắn cơ hội, một ma thủ mang theo linh hồn lực cuồng ngạo, đánh thẳng về phía Mục Thanh Vũ.
Phốc...
Thời khắc này, Mục Thanh Vũ đã là dầu hết đèn tắt, sao có thể tiếp nhận công kích linh hồn lực bực này, lập tức phun ra một ngụm máu, cả người như diều bị đứt dây, bồng bềnh theo gió.
- Cha!
Mục Vân rít lên một tiếng, lập tức xông ra.
- Ngươi cũng phải chết!
Lục Khuê cười ha ha, một đạo tinh thần lực đánh thẳng về phía Mục Vân.
Võ giả Thông Thần cảnh so với võ giả Linh Huyệt cảnh, cường đại không chỉ là huyết nhục và lực lượng, khác biệt quan trọng nhất chính là linh hồn lực.
Linh hồn lực, giết người trong vô hình, trực tiếp giảo sát đại não của võ giả, thậm chí trực tiếp chặt đứt tứ chi của võ giả, cho dù là người mặc hộ giáp huyền khí cực phẩm thì cũng căn bản không cách nào né tránh.
Thậm chí, còn chưa nhìn thấy bóng dáng của đối thủ thì đã bị đối thủ một chiêu trí mạng!
Nhìn thấy linh hồn lực kia ép tới, sắc mặt Mục Vân quét ngang, một đạo linh hồn lực bay thẳng đến.
Ông...
Giữa không trung, trong không khí vô hình vang lên một tiếng vù vù, lúc đầu linh hồn lực bay thẳng mà đến, trong nháy mắt này hai phe tương giao.
Oanh...
Ngay sau đó, một tiếng nổ vang vang lên, hai linh hồn lực đồng thời bạo tạc, toàn bộ bầu trời, lúc đầu bình tĩnh không lay động, thế nhưng vào lúc này lại đột nhiên bạo tạc.
- Hả? Thực lực tương đương với Thông Thần ngũ trọng, ngay cả cảnh giới cũng tương đương với Thông Thần ngũ trọng sao? Thế mà ngay cả linh hồn lực của mình cũng quái tai quái tai, xem ra ngươi đáng để ta nghiên cứu một chút!
- Nghiên cứu ngươi tê liệt!
Sắc mặt Mục Vân phát lạnh, nhìn Lục Khuê, sát ý dạt dào.
Thông Thần bát trọng!
Hiện tại, hắn tuyệt đối không thể nào chống lại, chỉ là, muốn để cho hắn lui bước, đây căn bản là chuyện không thể nào.
- Đi!
Đột nhiên, có một bóng người đột ngột từ dưới mặt đất bay lên, chính là Mục Thanh Vũ bị thương trước đó.
Nhìn Mục Vân, trên mặt Mục Thanh Vũ lộ ra một tia kiên quyết, quát:
- Chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta đều chết ở chỗ này sao?
Vừa dứt lời, Mục Thanh Vũ lần nữa xông ra.
- Đi sao? Bây giờ muốn đi cũng không đi nổi, hiện tại các ngươi đều phải chết!
Lục Khuê quật khởi sát tâm, nhìn hai cha con, giễu cợt nói.
- Đi!
Nhìn Mục Vân, trên mặt Mục Thanh Vũ lộ ra một tia tuyệt nhiên.
- Ta...
Phốc...
Chỉ là, Mục Vân còn chưa nói xong một câu, một ngụm máu tươi đã nhất thời phun ra.
- Đáng ghét!
Trong chốc lát, khí thế toàn thân Mục Vân đại giảm, cả người tái nhợt giống như hấp huyết quỷ, hai mắt lõm sâu xuống.
Thiêu đốt ba vạn viên đan dược, mặc dù thu hoạch được lực lượng có thể khiến cho hắn trực tiếp tăng lên đến Thông Thần ngũ trọng, thế nhưng thời gian cũng không dài.
Mà tiêu hao bực này, di chứng sau cùng cũng rất rất lớn!
Giờ phút này, Mục Vân chỉ cảm thấy một trận choáng đầu hoa mắt, thân thể phiêu phù ở giữa không trung, cũng nhịn không được lung lay sắp đổ.
- Hả? Hắn không được! Lên, giết hắn!
Lâm Chấn Thiên phát hiện đầu tiên, hét lớn một tiếng, hai tay thành trảo, bắt thẳng về phía Mục Vân.
Mà đến một bước này, Mục Vân đã không còn lựa chọn nào khác!
Trốn!
Trong lòng hạ quyết tâm, Mục Vân nhìn đông đảo thiên linh thú và linh thú tụ tập nơi, đâm đầu thẳng vào trong thú triều linh thú.
Lục Khuê có thể dẫn động thú triều, thế nhưng hắn cũng không thể quyết định, thú triều công kích ai.
Giờ phút này, vô luận trốn nơi nào, đều là một con đường chết.
Chỉ có Phá Vân sơn mạch là cửu tử nhất sinh.
Xông qua thú triều, Mục Vân hắn sẽ có cơ hội sống sót.
Lão cha nói không sai, đều chết rồi, tiện nghi là đám súc sinh này, nhất định phải có công việc của một người xuống dưới, sống sót sẽ có hi vọng!
- Muốn đi sao? Đuổi theo!
Giờ phút này, trong lòng Lâm Chấn Thiên rốt cục thư sướng.
Vừa rồi, hắn bất luôn phải cẩn thận, chỉ lo lắng Mục Vân đột nhiên xuất kỳ bất ý, thu mạng nhỏ của hắn.
Mà bây giờ, loại lo lắng này rốt cục tan thành mây khói.
Nhất định phải làm thịt Mục Vân, nếu không, hắn thân là tộc trưởng Lâm gia sẽ triệt để mất hết mặt mũi.
- Võ giả Cổ gia, đuổi theo Mục Vân cho ta!
- Võ giả Hoàng thất, đuổi theo!
Trong khoảnh khắc, một nửa võ giả tam đại gia tộc đuổi theo về phía Mục Vân.
Dưới mắt, Mục gia võ giả, đã tử thương hơn phân nửa, còn lại, rất nhanh sẽ được giải quyết, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Ba người Cổ Vân Nhàn, Lâm Sa Vũ, Thái Hoàng Dục lập tức dẫn đầu một nhóm đông người, xông vào trong thú triều, truy kích Mục Vân.
Nhưng thú triều tao ngộ võ giả truy kích, nháy mắt trở nên rối loạn.
Không bao lâu, mấy linh thú nhịn không được tính tình cuồng bạo, xảy ra chém giết với võ giả.
Dần dần, phạm vi chém giết càng ngày càng rộng.
- Lục Khuê, quản tốt những súc sinh này!
Thái Hoàng Dục tức giận nói.
- Hắc hắc, tốt, dù sao hiện tại cũng không cần bọn gia hỏa này, cứ để bọn chúng rút!
Lục Khuê cười hắc hắc, trong miệng Song Đầu Xích Luyện Giao dưới hông hắn phát ra tiếng kêu tê tê quái dị, nhất thời, toàn bộ thú triều bắt đầu dần dần rút lui.
Giờ phút này, Mục Vân chỉ cảm thấy toàn bộ đầu bắt đầu triệt để mê muội.
Bước chân cũng trở nên lảo đảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận