Vô Thượng Thần Đế

Chương 2946: Đi lựa chọn đệ tử

Vũ Thiên Cơ giờ phút này cười cười, nói:
- Ngọn núi to lớn như vậy, ít nhất có thể dung nạp ba năm trăm người, ngươi cũng nên tìm chút nhân thủ!
- Còn chưa tới lúc.
Nhìn Vũ Thiên Cơ, Mục Vân mở miệng nói:
- Ngươi còn có cái gì để nói?
- Ta đến, muốn hỏi một chút ngươi, ngươi khi nào có thể cho ta gặp lão tông chủ?
- Gặp lão tông chủ?
Mục Vân trầm ngâm một lát, nói:
- Qua mấy ngày nữa đi, chờ ta an bài thỏa đáng.
- Tốt!
- Ba người các ngươi, vừa mới thăng chức đệ tử phong hào, rất nhiều chuyện không biết, ta cùng các ngươi giải thích đi.
Vũ Thiên Cơ mở miệng nói:
- Bên trong Kiếm Thần tông chúng ta, tông chủ nói chuyện, độc nhất vô nhị, bất quá ngày thường, tông chủ không ra mặt, phần lớn đều là đại trưởng lão Cổ Thừa Phong, nhị trưởng lão Lưu Vân Phong cùng với tam trưởng lão Vũ Thần ba vị, xử lý đại bộ phận việc của tông môn.
- Vậy các trưởng lão khác đâu?
Mục Bất Phàm hỏi.
- Các trưởng lão khác, mỗi người có chức trách bất đồng, tứ trưởng lão, ngũ trưởng lão, lục trưởng lão ba người, trung quy trung cũ, nhìn không ra cái gì, mà Thất trưởng lão Viêm Trung Kiệt cùng Bát trưởng lão Vân Thanh Hà, lại là do Đại trưởng lão cầm đầu!
Vũ Thiên Cơ lần nữa nói:
- Về phần Cửu trưởng lão, người này làm việc nghiêm túc phụ trách, đối với tông môn rất có trách nhiệm, chỉ hy vọng Kiếm Thần tông, có thể một mực phát triển lớn mạnh.
- Vậy đại trưởng lão có thái độ gì?
- Đại trưởng lão cẩn thận tuân theo mệnh lệnh của tông chủ.
Nghe được lời này, Mục Vân hiểu được.
Xem ra, cửu đại thượng trưởng lão, mỗi người đều không giống nhau.
- Vậy bảy vị đan thuật đại sư trong đan viện đâu?
- Ta còn không rõ ràng!
Vũ Thiên Cơ chua xót cười nói:
- Bảy vị đại sư, đều hoạt động trong đan viện, chuyện trong tông môn, bình thường là chín vị trưởng lão phụ trách, bảy vị đại sư có được địa vị cực cao, nhưng thái độ như thế nào, không rõ ràng lắm.
- Dù sao, trong đan viện, ta không có hiểu biết quá nhiều.
Xem ra, bên trong Kiếm Thần Tông, đan viện đúng là có địa vị rất cao.
Mục Vân gật đầu nói:
- Đại khái tình huống, xem như hiểu rõ, cụ thể nên làm như thế nào, đợi đến khi ngươi tin tưởng ta, ta tin tưởng ngươi rồi nói sau.
- Ta vẫn là câu nói kia, nếu để cho ta phát hiện, ngươi có lòng khác, đừng trách ta vô tình.
- Không đâu.
Anh mắt Vũ Thiên Cơ giờ phút này lóe sáng.
Nếu lão tông chủ thật sự không chết, chân tướng chuyện kia, rất có khả năng bày ra trước mặt mọi người.
Đến lúc đó, chuyện giữa tông chủ hiện giờ - Trác Kiếm Nhất cùng Thông Thiên cốc, sẽ bị bại lộ, tông môn đệ tử biết chân tướng, sẽ biết lựa chọn như thế nào.
Mấy người tán gẫu rất nhiều, lúc này Võ Thiên Cơ mới trở lại trong ngọn núi của mình.
- Mục huynh, sắc trời còn sớm, không bằng chúng ta đến nội tông cùng ngoại tông, chọn một ít đệ tử lên núi đi.
- Ừm, cũng tốt.
Mục Vân giờ phút này gật đầu nói.
Ba người khởi hành, đi tới Nội Tông.
Đệ tử phong hào chiêu thu đệ tử nội tông cùng đệ tử ngoại tông đến trong ngọn núi của mình, loại công việc này, bao nhiêu đệ tử nội tông đều tranh nhau phá đầu đi làm.
Ba người vừa mới xuất hiện ở nội tông, một đạo thân ảnh trực tiếp đi đến.
Ba người giờ phút này đã thay đổi trang phục đánh dấu của phong hào đệ tử, ngực thêu một thanh trường kiếm màu tím.
Đi tới nội tông, rất dễ dàng nhận ra.
- Chào ba vị sư huynh.
Một đạo thân ảnh kia, mặc trường sam màu bạc nhạt, thoạt nhìn gầy gò cao cao, sắc mặt hơi hiện ra màu vàng sáp, nhưng cả người rất tinh khí.
- Ngươi là ai?
- Sư huynh hảo, tiểu đệ tên là Tưởng Tử Tiến.
Thanh niên chắp tay nói:
- Ba vị sư huynh, chính là thăng cấp lên đệ tử phong hào, đây là chuẩn bị tìm một ít đệ tử nội tông cùng ngoại tông đệ tử làm tạp dịch, phụng dưỡng ba vị chứ?
- Ngươi làm sao biết được?
Mục Bất Phàm kinh ngạc nói.
Tưởng Tử Tiến cười nói:
- Hôm nay có rất nhiều vị sư huynh đã tới rồi, ba vị, coi như đã muộn rồi.
- Ngươi thật đúng là xứng đáng với tên của mình, Tử Tiến, tự tiến tiến!
Triệu Nham Minh cẩn thận nói.
- Sư huynh không cần đề phòng như thế, tiểu nhân Tưởng Tử Tiến, ở nội tông đã năm năm, cảnh giới Địa Thần hậu kỳ, thăng cấp vẫn chưa qua, thiên phú như thế, đời này sợ là không có hy vọng đạt tới Thiên Thần, cho nên thế lực trong nội tông, cũng chướng mắt tiểu nhân.
Tưởng Tử Đề cười khổ nói:
- Ta đã tự giới cử mình nhiều lần rồi, nhưng mỗi lần, đều bị người ta đưa về.
Mục Vân nhìn người này, cảm giác rất thú vị.
- Đã như vậy, ngươi làm sao biết, ta có chọn ngươi không?
- Sư huynh nói lời này sai rồi, trước khi bảo ta lui, cũng muốn cho ta cơ hội trình bày điểm sáng của mình chứ?
Tưởng Tử Tiến vội vàng nói.
Hai tay hắn không biết nên đặt ở vị trí nào, thoạt nhìn tự tin nói chuyện, nhưng trong lòng khẩn trương không thôi.
- Được, ngươi nói.
- Tiểu nhân ở Kiếm Thần tông mười năm thời gian, hao phí năm năm thời gian, mới đạt tới Địa Thần cảnh, thăng cấp nội tông, lại hao phí năm năm thời gian, đạt tới cảnh giới Địa Thần hậu kỳ.
Tưởng Tử Tiến cười khổ nói:
- Cho nên thiên phú của tiểu nhân, kém, rất kém cỏi.
- Nhưng tiểu nhân ở trong Kiếm Thần tông, thời gian mười năm, biết rất nhiều chuyện, có thể làm tai mắt cho các sư huynh.
- Nguồn tin của tiểu nhân, rất nhiều, chỉ cần có điểm cống hiến, sẽ không có tin tức không biết.
- Ồ?
Mục Vân cười nói:
- Đã như vậy, vậy ngươi nói cho ta biết, lai lịch của Táng Kiếm mộ của Kiếm Thần Tông.
Nghe được lời này, Tưởng Tử Đề đột nhiên hiện lên vẻ kinh ngạc.
- Vị sư huynh này, Táng Kiếm mộ, chuyện liên quan đến bí tân của Kiếm Thần tông chúng ta, loại chuyện này, ta làm sao có thể biết được.
Tưởng Tử Tiến nói ra lời này, thần sắc ảm đạm xuống.
Có vẻ như, không được rồi.
- Vậy quên đi, nếu ngươi nói cho ta kéo đông kéo tây một đống lớn, ta thật đúng là không dám tin ngươi, đã như vậy, vậy ngươi giúp ta tìm hai đệ tử nội tông, mười đệ tử ngoại tông, đến đỉnh núi của ta, Vân Phon-.
Mục Vân lạnh nhạt nói.
- Thật sao?
- Thế nào? Ngươi không hài lòng?
- Vui vẻ, vui vẻ, sư huynh, ngài thấy ta thế nào?
- Ngươi cũng có thể.
Mục Vân gật gật đầu, nói:
- Ta muốn người, mười đệ tử ngoại tông, hai nội tông, không thể gia nhập bất kỳ minh hội nào, hơn nữa không thể có liên lụy cùng bất luận cái nào minh hội sẽ.
- Vâng, sư đệ hiểu được.
Tưởng Tử Tiến chắp tay đi tìm người.
- Sốt ruột cái gì.
Mục Bất Phàm mở miệng nói:
- Giúp chúng ta cũng chiêu người, mười ngoại tông, hai nội tông.
- Ta cũng vậy.
- Tốt, tốt!
Tưởng Tử Đề giờ phút này chỉ cảm thấy, hạnh phúc đến quá đột ngột.
Nguyên bản hắn không ôm hy vọng, nhưng kết quả, ba vị đệ tử phong hào mới tấn, đều phải chiêu thu, giao cho hắn làm.
Tuy nói chỉ là ba mươi đệ tử ngoại tông, sáu đệ tử nội tông, nhưng đây cũng là một chuyện lớn.
Tuy rằng cũng không biết Mục Vân vì sao chỉ cần mười đệ tử ngoại tông, hai đệ tử nội tông, nhưng khẳng định có đạo lý của hắn, Tưởng Tử Tiến biết, không nên hỏi, đừng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận