Vô Thượng Thần Đế

Chương 1189: Tuyệt mệnh kiếm tâm

- Giết?
Thác Bạt Da trừng trừng mắt, khó tin nói:
- Ngọc Khuynh Thiên, không phải đối thủ của hắn?
Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hoàn toàn nói không ra lời.
- Tiểu tổ tông của ta, ngươi thế nào không nói sớm?
Vẻ mặt Lưu Minh đau khổ.
Tang Hợi bất đắc dĩ nói:
- Tiểu sư muội, nếu như ngươi sớm nói một chút, ba người chúng ta người căn bản sẽ không đánh với hắn, Ngọc Khuynh Thiên... Tiểu tử kia chính là quái vật.
Thác Bạt Da giờ phút này đã nói không ra lời.
Mục Vân nhìn Lộc Minh một bên khác, khẽ mỉm cười nói:
- Ngươi có muốn thử thêm một lần sao?
- Không cần, không cần.
Lộc Minh xấu hổ.
Hắn mới là Sinh Tử cảnh nhị trọng, thử một lần? Chẳng phải muốn chết.
- Hảo, đừng cho rằng ta không biết các ngươi suy nghĩ gì, Hỏa Lựu chi loạn còn chưa bắt đầu đâu, các ngươi hiện tại đốc xúc đám tiểu tử thúi kia tu luyện đi!
Diệu Tiên Ngữ ra vẻ giáo huấn.
- Muội muội, ngươi trở về!
Ngay tại phút này, trong lúc tràng diện xôn xao, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện.
Người này xuất hiện lặng yên không một tiếng động, giống như căn bản không tồn tại, nếu không phải hắn nói chuyện, đám người tưởng rằng gặp được thứ quỷ gì.
- Ca!
Nhìn người tới, Diệu Tiên Ngữ một đường chạy nhanh qua, cười hắc hắc nói:
- Ca, ngươi mỗi ngày bế quan tu luyện, bế quan tu luyện, ta đều trở về nửa năm, ngươi cũng không biết.
- Thật sao?
Thanh niên xuất hiện cười nói:
- Ta còn không biết ngươi? Trở về nửa năm, ta đều chưa thấy qua mặt của ngươi, không biết ngươi đang suy nghĩ gì đây.
Diệu Tiên Ngữ đỏ mặt, nói:
- Ca, vị này là sư tôn mà ta hay kể cho ngươi - Mục Vân, Mục Vân, đây là ca ta Diệu Thanh Vân.
- Mục Vân, tên của ngươi, ta đều nghe nói.
Nhìn Mục Vân, trên mặt Diệu Thanh Vân mang một tia mỉm cười.
Diệu Thanh Vân thoạt nhìn như một thư sinh yếu đuối, đứng ở nơi đó càng không mang một tia cảm giác thanh thế bức người bá đạo, ngược lại cho người ta khí tức rất dễ thân.
- Xin chào!
Mục Vân nhẹ gật đầu.
Khí tức người này, nếu Mục Vân phán đoán không sai hẳn là Sinh Tử cảnh tứ trọng.
Sau khi đến Sinh Tử cảnh tam trọng, Mục Vân có thể cảm giác được. Sinh Tử cảnh tam trọng và tứ trọng, một tia khí tức đã rất dễ dàng có thể phát giác ra được.
Hắn hiện tại đã là bắt đầu dung hợp Tử Chi Áo Nghĩa đến bên trong võ đạo của mình, chỉ còn thiếu một chút hoả hầu.
Sinh Tử cảnh cũng không phải giống Vũ Tiên cảnh thập trọng, cần khổng lồ tích lũy mới có thể vượt qua đến cảnh giới tiếp theo.
Thiên phú tốt, có thể một buổi đốn ngộ liên tiếp đột phá hai cảnh giới, thiên phú chênh lệch, có khả năng cả một đời đều kẹt ở đệ nhất trọng.
Thiên phú Mục Vân thì không cần phải nói, tăng thêm kinh nghiệm tu luyện và kiến thức của bản thân hắn kiếp trước còn ở đó, cho nên Sinh Tử cảnh với hắn mà nói, độ khó vượt qua không tính lớn.
Nếu không, Thác Bạt Da, Tang Hợi ba người năm mươi năm mới vừa tới Sinh Tử cảnh tam trọng, mà hắn lại đi vào bên trong tứ nguyên phong địa ngắn ngủi không đến một năm đã đến tam trọng, đây chính là chênh lệch.
Chênh lệch giữa thiên phú và lĩnh ngộ.
Nhưng Sinh Tử cảnh mặc dù không cần tích lũy khổng lồ, thế nhưng vượt qua một trọng, thân thể ý cảnh võ giả sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Cho nên chênh lệch trong mỗi một trọng Sinh Tử cảnh còn to lớn hơn chênh lệch ở Vũ Tiên cảnh rất nhiều.
- Vừa rồi nhìn thấy ngươi thi triển, ngươi hẳn là kiếm khách?
Diệu Thanh Vân nhìn Mục Vân, tràn ngập mong đợi.
Xong đời rồi!
Nghe được lời ca ca, Diệu Tiên Ngữ đột nhiên cảm thấy không lành.
Vị ca ca này của mình là một kiếm si.
Nếu biết sư tôn cũng là kiếm khách, khẳng định muốn lĩnh giáo.
Người ca ca này thế nhưng không giống ba người Lưu Minh.
Cường giả Sinh Tử cảnh tứ trọng uy tín lâu năm, bên trong liên minh toàn bộ tiểu thế giới cũng coi là thanh niên cường giả tiếng tăm lừng lẫy.
Đánh nhau, kết quả cũng khó nói.
- Không sai!
- Vừa hay, ta cũng vậy!
Diệu Thanh Vân cười nói:
- Đã như vậy, ta và Mục tiên sinh trao đổi một chút, như thế nào?
- Tốt!
Cơ hồ không có chút do dự, Mục Vân sảng khoái đáp ứng.
Diệu Tiên Ngữ thì bất đắc dĩ.
Vẫn muốn đánh.
Hai người đều là thiên chi kiêu tử, Diệu Thanh Vân chắc chắn sẽ không phục Mục Vân, mà Mục Vân cũng không phải loại người nhận thua kia.
Vừa đánh, đoán chừng kết quả không tầm thường.
- Đều thối lui ra ngoài.
Diệu Tiên Ngữ giờ phút này đột nhiên mở lời:
- Toàn bộ thối lui đến bên ngoài diễn võ trường đi, bắt đầu mở hộ trận diễn võ trường.
- Cái gì?
Mở ra hộ trận diễn võ trường? Không có lầm chứ?
Nghe được lời Diệu Tiên Ngữ, đám người trong lúc nhất thời trợn mắt hốc mồm.
Đây quả thực là nói đùa.
Hộ trận diễn võ trường, bình thường đều bị mở ra khi Diệu gia cử hành thi đấu trọng đại, vì cam đoan người quan sát không bị tổn thương. Hiện tại mở ra? Cần thiết hay không?
- Nhanh đi.
Nhìn thấy Lộc Minh sững sờ tại chỗ, Diệu Tiên Ngữ thúc giục:
- Đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, hai người bọn họ đánh lên... Một hồi ngươi muốn đều đã muộn.
- Tốt, tốt, ta biết!
Lộc Minh mặc dù ngoài miệng đáp ứng, thế nhưng đáy lòng lại không tình nguyện.
Diệu Thanh Vân có thể nói là một vị có đủ thiên phú nhất Diệu gia bọn hắn.
Trong một đời thanh niên toàn bộ liên minh tiểu thế giới cũng là uy danh hiển hách.
Mà càng là Sinh Tử cảnh tứ trọng, Mục Vân, cho dù lợi hại hơn nữa cũng khẳng định không phải đối thủ.
Nếu hai người một Sinh Tử cảnh tam trọng, một Sinh Tử cảnh nhị trọng, Lộc Minh có lẽ sẽ chờ mong một chút.
Chờ mong giao thủ giữa hai người.
Mục Vân chắc sẽ có cơ hội, xuất hiện một chút xíu ngoài ý muốn. Thế nhưng Diệu Thanh Vân là Sinh Tử cảnh tứ trọng, mà là một kiếm khách cường đại lĩnh ngộ kiếm tâm.
Mục Vân... Hơn được hắn?
Tam trọng và tứ trọng, hai cảnh giới này cách nhau một trời một vực nha.
Dù trong lòng mang tư thái hoài nghi, Lộc Minh vẫn đi mở ra hộ trận.
Đến mức này, đám người xung quanh thối lui đến bên ngoài diễn võ trường, hai thân ảnh đứng trong diễn võ trường lớn như vậy, như là hai tảng đá nhỏ bé.
- Xuất kiếm đi!
- Thật ra... Ta còn muốn so sánh với ngươi một vài thứ khác, bất quá ngươi rất muốn so kiếm thuật, vậy chúng ta so kiếm thuật đi.
Mục Vân mỉm cười, Thiên Minh Kiếm xuất hiện trong tay.
- Đoạn kiếm?
Thấy cảnh này, Diệu Thanh Vân nhíu mày.
- Kiếm này tên Thiên Minh Kiếm, tứ phẩm Hư Tiên khí, vốn là đoạn kiếm, đây chính là bộ dáng hoàn chỉnh của nó!
Mục Vân cười nói.
- Ta hiểu rõ!
Diệu Thanh Vân gật đầu nói:
- Kiếm của ta, tên là Vô Thiếu Kiếm, kiếm dài ba thước sáu tấc, tứ phẩm Hư Tiên khí, mặc dù cảnh giới ta hơn ngươi một bậc, thế nhưng kiếm, tương đương.
- Tốt!
Nhìn thấy bộ dáng Diệu Thanh Vân nghiêm túc, trong lòng Mục Vân cũng bốc cháy chiến ý.
Tĩnh dưỡng nửa năm, hắn thật chưa có hảo hảo động thủ với ai một lần, lại càng không cần phải nói hảo hảo diễn luyện kiếm thuật.
Hôm nay, ngược lại có thể nhẹ nhàng vui vẻ chiến một trận.
Một kiếm ra, hai thân ảnh, đồng thời bắt đầu chuyển động.
- Thác Bạt Da, ngươi nói Tiên Ngữ có thể quá chuyện bé xé ra to hay không, chỉ là so tài, còn đi mở ra hộ trận?
Tang Hợi bĩu môi nói:
- Ta còn không tin, hai người bọn họ có thể công kích phá được hộ trận này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận