Vô Thượng Thần Đế

Chương 1058: Ngũ Hành Phong Thiên Ấn

Một tiếng ầm vang nổ vang lần nữa truyền ra.
Chỉ là lần này nổ vang xong, mặt ngoài cột đá, rốt cục có một tia biến hóa.
Toàn bộ cột đá lúc này bắt đầu tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
Ánh sáng nhàn nhạt lúc này thiêu đốt lên từng giọt hội tụ, như tiên diễm dịch giọt, dần dần hội tụ thành một cái đỉnh thiêu đốt khí lưu.
Thấy cảnh này, cả người Mục Vân hưng phấn đứng dậy.
Nhưng mà ngay tại giờ phút này, một đạo khí lưu bàng bạc từ dâng lên bên trong cột đá.
Khí lưu này, thực sự khủng bố không thôi.
Cho tới giờ khắc này, Mục Vân mới xem như thành công mở ra cột đá.
Trong chốc lát, Mục Vân chỉ cảm thấy thân ảnh của mình giống như biến mất tại chỗ.
Mà ngay sau đó, thân ảnh biến mất giống như đưa thân vào phía trên một mảnh đại thảo nguyên rậm rạp, khí tức trôi nổi, từng đạo khí lưu không ngừng tản ra.
- Đây mới là cảnh trí chân chính bên trong cột đá.
Thấy cảnh này, Mục Vân ngốc.
Giờ khắc này, từng đạo khí lưu như từng bóng người, khi Mục Vân di chuyển thì cũng vây quanh bay theo.
Chỉ là những bóng người kia khi bàn tay Mục Vân đụng vào lại chuyển hóa thành từng phù văn quỷ dị.
Dần dần, những phù văn kia lần nữa chuyển hóa thành từng ký tự.
- Đây là cái gì?
- Cổ văn!
Quy Nhất giờ phút này mang theo kinh ngạc nói.
- Cổ văn?
Nghe thấy Mục Vân nghi vấn, Quy Nhất mở lời:
- Dù sao chính là chữ cổ ngươi không biết!
- ...
Nói nhảm, chữ này hắn nhìn liền không biết, nhận biết còn có thể hỏi hắn à?
- Cái gì danh tự?
- Ngũ Hành Phong Thiên Ấn!
Quy Nhất hờ hững nói.
Ngũ Hành Phong Thiên Ấn?
Không phải Ngũ Hành Thần Ấn?
Mục Vân hơi sững sờ.
Đây rốt cuộc là tình huống như thế nào? Chẳng lẽ mình dưới cơ duyên xảo hợp dẫn động võ kỹ khác bên trong cột đá? Không thể nào!
- Ngươi cũng đừng hù ta, lão quy, đây không phải Ngũ Hành Thần Ấn sao? Thế nào biến thành Ngũ Hành Phong Thiên Ấn rồi?
- Không tin chính ngươi nhìn, năm chữ phía trên đạo phù, chẳng lẽ là bốn chữ sao?
Quy Nhất khinh thường hừ hừ, cực kì tức giận, hiển nhiên bị Mục Vân hoài nghi, đáy lòng của hắn cũng rất tức giận.
Mục Vân bình tĩnh lại, nói:
- Đã như vậy, ngươi đọc ký tự phía trên cho ta một lần nghe một chút.
- Ngũ Hành Phong Thiên Ấn, phong thiên ấn địa, di sơn đảo hải, một nhóm một thiên địa, nhất ấn nhất thương sinh...
Nghe Quy Nhất, Mục Vân bất ngờ tỉnh ngộ, đây hiển nhiên là tâm pháp một môn võ kỹ.
Nhưng theo Quy Nhất vừa dứt lời, Mục Vân phát hiện, mình vừa mới nghe được ký tự, trong nháy mắt tiến vào trong đầu của của mình biến mất không thấy gì nữa.
Căn bản cũng không có dung nhập vào bên trong tư tưởng của mình.
- Lão quy, ta căn bản không có cách lý giải những ý cảnh bên trong tâm pháp này.
- Đó là đương nhiên!
Quy Nhất hừ hừ nói:
- Theo ta thấy, bên trong tâm pháp, mang theo phong ấn cấm chế, trừ phi người hiểu được những cổ ngữ này, mới có thể dung hợp chúng, xem ra thứ mà những người Ngũ Hành thiên phủ kia gọi là Ngũ Hành Thần Ấn cũng không phải Ngũ Hành Phong Thiên Ấn.
- Vậy ta làm sao bây giờ?
Quy Nhất trầm ngâm một lát, nói:
- Cũng không phải không có cách, chỉ là ta cần tổn thất một ít thần lực, có thể dung hợp một bộ phận ký ức của ta với ngươi, liên quan tới đoạn văn tự cổ đại này, ngươi có thể tự hành lý giải.
- Có thể?
- Đương nhiên có thể!
Quy Nhất dương dương tự đắc nói:
- Bất quá tiểu tử ngươi, nếu giúp ta càng nhiều, tìm tới càng nhiều bảo bối mang theo khí tức hồng hoang, để ta hấp thu, thực lực của ta cũng sẽ càng ngày càng mạnh, đến thời điểm đó, có thể giúp ngươi liền không chỉ một chút như vậy.
- Ngươi yên tâm, yên tâm, đây không phải không có gặp được sao?
Mục Vân cười nói:
- Nếu gặp, ta nhất định giúp ngươi cướp đoạt, vì ngươi khôi phục.
- Đừng ở chỗ này miệng lưỡi trơn tru, chuẩn bị kỹ càng.
Quy Nhất dặn dò:
- Bởi vì ta truyền thụ cho ngươi không chỉ là cổ ngữ, còn có một bộ phận ký ức, chỉ sợ ngươi không thể thừa nhận.
- Ta không thể thừa nhận?
Mục Vân sửng sốt một chút.
Hắn hiện tại là Vũ Tiên cảnh thập trọng, khoảng cách Sinh Tử cảnh, cũng không xa, tiếp tục tiến lên một ít liền trở thành tiên nhân chân chính.
Quy Nhất lại còn nói hắn hội không chịu nổi.
- Thử một lần đi!
Mục Vân biết Quy Nhất lai lịch bất phàm, cho nên cũng không dám khinh thường, trịnh trọng nói.
- Tốt!
Quy Nhất dứt lời, không lên tiếng nữa.
Không bao lâu, Mục Vân dần dần cảm giác được Tru Tiên Đồ bên trong não hải bắt đầu run run lên.
Tru Tiên Đồ mang theo một tia ba động cường hoành, nhìn rất quái dị.
Chỉ là loại quái dị này cũng không có tiếp tục bao lâu, Mục Vân cảm giác được cảnh tượng trước mắt thay đổi.
Trong khoảnh khắc, bên trong Tru Tiên Đồ, một vết rách lặng yên khuếch tán ra.
Vết rách dần dần mở rộng, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Tích táp tiếng vang lên, vết rách dần dần tràn ngập ra, Mục Vân cảm giác được bên trong hồn hải trong khoảnh khắc giống như thứ gì giọt vào.
Tí tách một tiếng vang lên.
Trong tích tắc, khí tức ba động nhất thời khuếch tán ra.
Trong lúc ầm vang, Mục Vân chỉ cảm thấy hồn hải của mình như bị sét đánh.
Cảnh tượng trước mặt tại lúc này phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Thân ảnh của hắn lần nữa biến hóa tràng cảnh.
Chỉ là lần này, chỗ hắn đứng giống như một mảnh vũ trụ tinh không mênh mông vô bờ.
Trước mắt, trừ hư vô, chính là sợ hãi.
Hơi lạnh vô biên vô hạn từ bốn phía hội tụ đến xung quanh thân thể của mình.
Tiếng lốp bốp, không ngừng vang lên.
Trong khoảnh khắc, một thân ảnh xuất hiện bên cạnh mình.
Vẫn như cũ là kia một thân ảnh trắng xoá.
Chỉ là lần này, thân ảnh trắng xoá nhìn qua lại giống như yếu hơn trước đó rất nhiều.
Mà đứng phía trước thân ảnh trắng xoá là từng cự hình quái thú hình thái khác nhau, trọn vẹn dài mấy ngàn mét.
Thân thể những quái thú kia giống như núi cao, vô cùng kinh khủng, thế nhưng giờ phút này nhìn qua, thân thể trầm trọng như lơ lửng trên mặt biển, thực sự quá mức quái dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận