Vô Thượng Thần Đế

Chương 3064: Dung hợp một hồn (2)

Nam tử mặc đồ đen cười nhạt:
- Được rồi, ngươi là ta, ta là ngươi, những lời này không cần phải nói, sau khi ta ngươi hợp nhất, ngươi sẽ hiểu!
- Đúng rồi, sinh tử ám ấn cùng đại tác mệnh thuật, kì thực đều là cấm thuật, hai loại thuật này cao thâm hơn trăm lần so với cửu đại bí kỹ của Mục tộc chúng ta. Ngươi phải dốc lòng nghiên cứu, nhất là đại tác mệnh thuật, không chỉ tiêu hao thọ nguyên, đổi lấy thực lực cường đại đơn giản như vậy.
Nam tử áo đen dứt lời, thân ảnh một bước bước ra, hai người hai mặt nhìn nhau, đột nhiên, một đạo hư ảnh kia trực tiếp xông vào trong đầu Mục Vân.
Trong nháy mắt, hàng ngàn vạn tin tức trực tiếp tràn vào trong đầu Mục Vân.
Một bức tranh tràn ngập bộ não của Mục Vân.
Ngay sau đó, bên trong Nguyên Thần, một đạo lực lượng cuồng bạo trong nháy mắt xuất hiện.
Một đạo hồn phách kia, trực tiếp tiến vào trong Nguyên Thần của mình, cùng Nguyên Thần triệt để dung hợp, lực lượng trong nháy mắt bốc lên.
Trong nháy mắt này, trong thân thể Mục Vân, lực lượng từng đạo hơn một đạo.
Một đạo hồn phách kia tràn ngập hồn lực cường thịnh, tràn ngập Nguyên Thần, cứng rắn đề bạt Nguyên Thần.
Ca ca vang lên, Mục Vân có thể cảm giác được, huyết khí thiếu hụt trong cơ thể mình, giờ phút này trực tiếp tràn ngập, lục chuyển nguyên thần vào giờ phút này, biến thành thất chuyển.
Cảnh giới Thất Nguyên Thần Quân.
Không chỉ như thế, lực lượng biến hóa, phá lệ rõ ràng, thân thể hắn vào lúc này, lực lượng cũng đạt được cực hạn tăng lên.
Chỉ là một đạo hồn phách lực của mình ngày xưa, đã đem thân thể của mình, cải tạo nghiêng trời lệch đất.
Mục Vân giờ phút này chỉ cảm thấy, đây thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Một đạo hồn phách, cư nhiên có thể sinh ra hiệu quả lớn như vậy, điều này quả thật làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Mà giờ phút này, trong thân thể Mục Vân phát sinh lột xác.
Huyết nhục, xương cốt, kinh mạch cho đến lông tốc, giờ phút này đều triệt để thăng hoa.
Lực lượng cường hoành trước nay chưa từng có, hơn nữa, càng có rất nhiều thương pháp, khí thuật, xông vào trong Nguyên Thần của mình, trở thành ký ức của mình.
Nguyên Thần của hắn vào giờ phút này, thậm chí còn muốn tăng vọt, thế nhưng lại bị một cỗ lực lượng gắt gao áp chế.
- Một lần tăng lên quá lớn, sẽ dẫn đến xuất hiện sai lệch về sự hiểu biết lực lượng, tăng lên một nguyên, là đủ rồi.
Mục Vân lẩm bẩm, trong lòng sáng suốt.
- Thần Vương ngưng tụ tam hồn, Thần Hoàng ngưng tụ bảy phách, nếu ta đem tam hồn thất phách ngày xưa của mình thu nạp lại, đó mới là ta chân chính, tam sinh tam thế hợp làm một ta.
Mục Vân giờ khắc này, hai tay nắm chặt, trong mắt xuất hiện một chút bình tĩnh.
Đây vẻn đây chỉ là một hồn lực, làm cho cả người hắn giống như từ một người nông dân, biến thành một công tử quý tộc.
Nếu tìm được toàn bộ tam hồn thất phách ngày xưa, dung hợp với kiếp này, vậy chẳng phải là cảnh giới hắn có thể nhanh chóng tăng trưởng sao?
Trong nháy mắt, Mục Vân mở hai mắt ra, nhìn trước người.
- Mạn Đà La.
Mục Vân trực tiếp mở miệng hừ:
- Hôm nay, ngươi thần phục cũng phải thần phục, không thần phục, cũng phải thần phục!
Bàn tay hắn vung lên, một đạo sinh tử ám ấn trực tiếp đánh ra, hướng Mạn Đà La đè ép mà đi...
Giờ khắc này, trên mặt đất, toàn thân cao thấp của Vũ lão, máu tươi đầm đìa, thân thể xuất hiện vết thương khủng bố.
Mà bên kia, thân ảnh khổng lồ của Mạn Đà La cũng thở hồng hộc, một đôi mắt đều mù.
- Vũ lão...
Chiêm Hân Di hiểu được, lần này quả nhiên sơ suất, xem thường con Hổ Ma này, hiện tại, Vũ lão không phải đối thủ, căn bản không cách nào chạy trốn.
Ta phải làm gì đây?
Dáy lòng Chiêm Hân Di có chút hoảng hốt.
Phanh...
Một tiếng phanh vang lên lúc này, thân ảnh Vũ Đoạn Thiên, giờ phút này trực tiếp bạo lui, phanh một tiếng, nện trên mặt đất, không thể nhúc nhích.
- Vũ lão.
Chiêm Hân Di giờ phút này xông lên.
Giờ khắc này làm cho nàng vứt bỏ Vũ lão, độc thân rời đi, căn bản không qua được đáy lòng mình.
- Tiểu tư, ta chết không đáng tiếc, nhưng ngươi không thể xảy ra bất kỳ tai nạn nào, ngươi đi trước!
Vũ Đoạn Thiên giờ phút này vẫn kiên cường gánh vác.
Gầm gừ.
Mà giờ phút này, Mạn Đà La đã phi thân giết tới.
Một trảo trực tiếp đánh ra, lực lượng tp lớn, trong nháy mắt bốc lên.
- Cút đi.
Chiêm Hân Di giờ phút này phi thân ngăn trở, nhưng tam hồn Thần Vương cảnh, ở trước mặt Mạn Đà La này, thật sự nhỏ yếu đến đáng thương.
Ầm...
Một trảo vỗ xuống, ầm ầm một tiếng nổ ra, thân ảnh Chiêm Hân Di bạo lui.
Một trảo này, lưu lại vết trầy xước máu tươi đầm đìa ở ngực nàng, thậm chí có thể nhìn thấy nội tạng.
- Tiểu thư!
Vũ Đoạn Thiên giờ phút này tràn đầy hoảng sợ.
Chiêm Hân Di nếu xuất hiện bất cứ vấn đề gì, hắn chết trăm lần cũng không đủ.
Hai đạo thân ảnh giờ phút này dựa vào nhau, Võ Đoạn Thiên kiểm tra Chiêm Hân Di một chút, còn có khí tức, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
- Nghiệt súc, đến đây đi.
Vũ Đoạn Thiên giờ phút này ôm chí quyết tử, đứng ở trước người Chiêm Hân Di.
Cho dù hắn chết, Chiêm Hân Di cũng không thể chết.
Hư ảnh khổng lồ của Mạn Đà La giờ phút này trực tiếp xông ra.
Gầm gừ.
Tiếng gầm gừ kịch liệt vào giờ phút này, truyền khắp núi rừng, thân thể cường đại của Mạn Đà La, hai móng vuốt đồng loạt xuất ra, hung hăng nhào về phía Vũ Đoạn Thiên.
Vũ Đoạn Thiên giờ phút này hô hấp nặng nề, hai mí mắt nặng nề, cười khổ một tiếng.
Xem ra, hôm nay thật đúng là muốn chết ở chỗ này, chỉ là tiểu thư làm sao bây giờ?
Nhưng giờ phút này, Võ Đoạn Thiên đã không còn thời gian suy nghĩ những thứ này.
Mạn Đà La kia, đã là lần thứ hai giết tới.
- Chịu chết, nghiệt súc!
Vũ Đoạn Thiên điên cuồng rít gào, toàn thân cao thấp, sát khí tung hoành.
- Đoạn Hồn Tâm Pháp.
Một tiếng quát khẽ, quanh người Vũ Đoạn Thiên, đột nhiên trào ra từng đạo khí tức bàng bạc.
Bàn tay đẩy một cái, trước người một đạo chưởng ấn, cường đại như núi non, trực tiếp trấn áp mà ra.
Đông...
Mà giờ phút này, Mạn Đà La lại càng điên cuồng, song trảo đánh ra, trực tiếp nghênh đón.
Phốc xuy vang lên, một móng vuốt vào giờ phút này, trực tiếp đứt gãy.
Nhưng một móng vuốt khác vẫn như trước xông tới.
Vũ Đoạn Thiên giờ phút này nản lòng thoái chí.
Xong rồi.
Cuối cùng, trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ như vậy.
Ù ù...
Nhưng vào lúc này, một tiếng ong đột nhiên vang lên.
Trong phút chốc, móng vuốt dán lên má mình, giờ phút này, khói tan thành mây khói.
Lập tức tiêu tán, còn có thân ảnh Mạn Đà La.
Âm thanh ầm ầm, lúc này truyền ra, trên mặt đất, bổ thiên thạch sơn, vào giờ phút này, lung lay sắp đổ, phù văn giờ phút này lóe ra hắc sắc quang mang, vạn trượng bốc lên, đột nhiên, Bổ Thiên Thạch Sơn, biến mất không thấy.
Một màn này, làm cho tất cả mọi người ở đây đều trợn tròn mắt.
Mạn Đà La đã biến mất?
Bổ Thiên Thạch cũng không thấy?
Đám người Đỗ Thành giờ phút này hai mặt nhìn nhau.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Vũ Đoạn Thiên giờ phút này làm sao quản những thứ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận