Vô Thượng Thần Đế

Chương 1633: Thiên Kiếm các

- Chỉ là lúc kia không biết vì cái gì, điện chủ một mực yên lặng nhìn chăm chú, mặc cho hết thảy phát sinh.
- Bất quá về sau, thiên phú ngươi nổi bật, vô cùng thần kỳ, điện chủ đối ngươi cũng lau mắt mà nhìn, thế mà buông tay con đường lúc đầu chuẩn bị hết cho ngươi, để chính ngươi xông xáo.
Giao lưu cùng Nhậm Cương Cương, Mục Vân càng thêm phát hiện, Mục Thanh Vũ không đơn giản.
Nhưng đồng thời, Mục Vân lại cảm giác, giải thích các mốc thời gian thì căn bản không làm được.
Tại Trung Châu cùng với ba ngàn tiểu thế giới, thân phận điện chủ của Mục Thanh Vũ đều tồn tại trên trăm năm, thế nhưng ở Bắc Vân thành, Mục Thanh Vũ lại thực sự sống từ nhỏ đến lớn.
Điểm này nói thế nào?
Chẳng lẽ Mục Thanh Vũ có Phân Thân Thuật?
Nghĩ mãi mà không rõ, Mục Vân cũng không thể đoán.
Nhưng trước mắt xem ra, Mục Thanh Vũ rất yêu quý đứa con trai là hắn.
Chỉ là sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn sẽ dùng thân phận Minh chủ Vân Minh, thân phận kiếp trước lại lần nữa xuất hiện trong tiên giới, đến thời điểm đó, nếu Mục Thanh Vũ biết, mình chiếm thân thể con của hắn, con của hắn đã sớm chết, hắn sẽ nghĩ như thế nào?
Mục Vân ngược lại có chút buồn bực.
- Đúng rồi, ban ngày hỏi ngươi, Thiên Kiếm các kia đến cùng là chỗ gì?
- Chỗ thần kỳ.
Nhậm Cương Cương cười nói:
- Nơi đây có thể nói là địa phương kỳ lạ nhất Thiên Kiếm lâu.
- Nói thế nào?
Mục Vân hiếu kỳ.
- Thiên Kiếm lâu, chính là một lầu các, lầu các này nhìn từ bên ngoài, không còn dị dạng, thế nhưng tiến vào bên trong lại cảm giác tiến vào một phiến thiên địa.
- Mà thời gian bên trong lưu động khác biệt với thời gian bên ngoài, nhanh hơn rất nhiều, bên ngoài một năm, bên trong chắc chỉ có một tháng.
Bên ngoài một năm, bên trong một tháng?
Điểm này để Mục Vân kinh ngạc.
Đây quả thực là cải biến quy tắc Tiên giới.
Thiên Kiếm lâu thế mà có thể làm được một bước này?
- Ha ha... Thật ra điểm này, cũng là chỗ cường đại của lão tổ tông Thiên Kiếm lâu, năm đó Thiên Kiếm lâu thành lập, bằng vào điểm này, từ thế lực bất nhập lưu, leo đến Phàm Thiết cấp thế lực, lại đến Thanh Đồng cấp thế lực.
- Ừm!
Mục Vân gật đầu nói:
- Vẻn vẹn nhìn điểm này, đúng là rất yêu thích.
- Nói kiểu này, hôm sau, ta còn thực sự muốn tiến vào trong đó tìm tòi hư thực.
Trong lúc hai người trò chuyện, một bên khác, phía trên một tòa sơn phong hùng vĩ, Tần Thiên Vũ lại tức sùi bọt mép.
- Hôm sau tiểu tử này sẽ tiến vào Thiên Kiếm các.
Tần Thiên Vũ tức giận không thôi.
- Ta tiến vào Thiên Kiếm lâu trăm năm thời gian, mới vẻn vẹn tiến vào Thiên Kiếm các hai lần, thế nhưng gia hỏa này vừa tới Thiên Kiếm lâu đa có cơ hội tiến vào bên trong Thiên Kiếm các.
- Sư tôn đến cùng muốn làm gì?
- Mấy trăm năm qua, chỉ thu ta và Phong Nhược Tình làm quan môn đệ tử, thế nhưng này trong vòng hai, ba năm, thu Nhậm Cương Cương, hiện tại lại thêm ra một Mục Vân.
Phanh...
Vỗ ra một chưởng, một tảng đá lớn trước người Tần Thiên Vũ nứt làm bột.
- Tần sư huynh, hai tiểu tử này tựa hồ đã sớm nhận biết, có phải là âm mưu gì hay không?
Một tên đệ tử âm trầm nói:
- Hai người bọn họ nếu liên hợp lại, ngày sau mặc dù không cách nào rung chuyển địa vị của ngài, thế nhưng tóm lại là phiền phức.
- Nhất định phải cẩn thận đối đãi hai người này, không thể để cho bọn hắn trưởng thành.
Tần Thiên Vũ khẽ nói:
- Năm đó, Phong Nhược Tình không phải trong lúc ta lơ đãng lấy được Tứ trưởng lão cùng Ngũ trưởng lão duy trì, sau đó lại được Hướng Phần Thiên lão quỷ kia coi trọng, cùng ta phân tranh đến bây giờ.
- Sư huynh nói rất đúng!
Mà Tần Thiên Vũ phẫn nộ, một bên khác, Phong Nhược Tình lại thong dong hơn nhiều.
- Phong sư huynh, Nhậm Cương Cương hiện tại chạm tay có thể bỏng, thanh danh khá cao bên trong tạp dịch đệ tử cùng ngoại kiếm các đệ tử, hiện tại lại nhảy ra một Mục Vân, ta lo lắng...
- Lo lắng cái gì?
- Lo lắng hai người bọn họ thu hợp sức đối phó ngài.
Phong Nhược Tình nghe đến lời này, lại cười ha ha một tiếng.
- Liên thủ lại đối phó ta?
Phong Nhược Tình ha ha cười nói:
- Ta nhìn, là đối phó Tần Thiên Vũ mới đúng.
- Tần Thiên Vũ có tình ý với Thiên Hân Nhi, ai không biết? Thế nhưng Thiên Hân Nhi trăm năm qua có từng phản ứng hắn? Ngược lại rất để ý Nhậm Cương Cương mới tới.
- Nếu đối phó, bọn hắn cũng đến đối phó Tần Thiên Vũ.
- Mà Tần Thiên Vũ người này, lòng dạ nhỏ mọn, sao cho phép hai người trưởng thành? Hiện tại bên trong Thiên Kiếm lâu, hắn có Trần Tư nhưng phó các chủ chèo chống, lại thêm Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão ba người duy trì, ta nhìn, nhịn không được động thủ trước sẽ là hắn.
- Đến thời điểm đó, bọn hắn đấu, ta ở bên cạnh xem náo nhiệt là được.
Phong Nhược Tình một bộ tư thái nhàn định, cười nói:
- Bất quá như thế này mới có ý tứ, nếu không Tần Thiên Vũ một người áp lực tất cả đều trên người ta, ta cũng không dễ thụ.
Gió núi thổi qua mang theo một tia tươi mát, Phong Nhược Tình đưa mắt nhìn về phía phương xa, trên mặt mang theo mỉm cười.
Ngày thứ hai, sáng sớm, Mục Vân cùng Nhậm Cương Cươn, xuất hiện bên ngoài Thiên Kiếm các của Thiên Kiếm lâu.
Ở giữa hai tòa sơn phong dựng lên một cây cầu, mà ở trung ương cầu nối có một lầu các đứng sừng sững ở trên không trung.
Lầu các kia vuông vức, ở phía trên cầu nối giữa tòa sơn phong, độ cao mấy trăm thước, từ phía dưới nhìn lại, giống như một mảnh dị thế giới.
- Chính là chỗ này.
Nhậm Cương Cương cười nói:
- Lần này ngươi tiến vào bên trong, ta chỉ dẫ ngươi đến đây, tiếp theo ngươi đến phía trên sơn phong sẽ có người nói cho ngươi làm thế nào tiến vào bên trong.
- Tốt.
Mục Vân dọc theo sơn phong, thừa cơ lên trên.
Đi tới sườn núi, nhìn thế núi dốc đứng, Mục Vân từng bước leo lên.
Nhìn qua cả ngọn núi, trầm bổng chập trùng, đứng trên một ngọn núi, nhìn một ngọn núi khác, Mục Vân chỉ cảm thấy lòng dạ khoáng đạt không ít.
- Có chút ý tứ...
Nơi này thật có chút kỳ quái.
Mục Vân không bao lâu đã đi tới giữa sườn núi, tư sườn núi nhìn Thiên Kiếm các trung ương cầu đá, cất bước đi qua.
Nhưng một bước này đi lên trên cầu đá, cảnh trí xung quanh phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Thấy cảnh này, Mục Vân nhất thời đề phòng.
Bá bá bá...
Trong chớp nhoáng, từng tiếng xé gió vang lên xung quanh.
Từng hư ảnh lao thẳng tới Mục Vân.
Chỗ hắn ở không còn là cầu, mà là một mảnh không gian quỷ dị.
Bên trong không gian này để người cảm giác khí tức trôi nổi, hoàn toàn không giống tồn tại chân thực.
Trong lúc tiếng bá bá bá xé gió vang lên, trước mặt Mục Vân lại xuất hiện từng thân ảnh màu đen.
Những thân ảnh kia tay cầm trường kiếm, quay xung quanh Mục Vân.
- Ừm? Tiến vào Thiên Kiếm các còn cần khảo nghiệm một phen?
Nhìn những bóng mờ, Mục Vân kinh ngạc nói.
Mà những bóng đen kia căn bản không để ý Mục Vân, một kiếm vạch ra, lao thẳng tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận