Vô Thượng Thần Đế

Chương 2563: Luyện Ngục Thập Châm cường đại

Vương Tâm Nhã giờ phút này hiển nhiên sẽ không để ý tới suy nghĩ trong lòng Mục Vân.
Một bước bước ra, Mục Vân nhìn Sở Thiên Phong trước người.
Tiểu tử này, lần trước ở Gia Cát phủ cũng nhìn thấy hắn.
Vốn ban đầu hắn đưa ra chín người giao chiến, Mục Vân còn nhớ rõ, tên này rất tích cực, về sau nhìn thấy mình thắng mấy trận, nói nhảm cũng không dám thả một câu, không nghĩ tới hiện tại cũng là thăng cấp tới cảnh giới tam lưu Tiên Vương.
- Sở công tử, đắc tội rồi.
Mục Vân chắp tay cười nói.
Chỉ là trong nụ cười kia lộ ra một chút hương vị âm mưu đùa giỡn.
- Đắc tội? Ngươi vẫn không thể xúc phạm ta!
Sở Thiên Phong hừ nói:
- Vương Tâm Nhã, hộ vệ này của ngươi, bị ta đánh chết, cũng đừng trách ta xuống tay không lưu tình.
- Yên tâm là được.
Mục Vân giờ phút này mở miệng nói:
- Nhưng nếu Sở công tử bị ta không cẩn thận đánh chết...
- Ngươi có thể giết ta? Trò đùa!
Sở Thiên Phong dứt lời, trực tiếp phi thân lên.
- Vương Vân đúng không? Thôi nào, đánh dưới đó phá hủy bầu không khí không tốt, ngươi đi lên chịu chết đi.
Lên đây chịu chết à?
Vừa vặn.
Mục Vân phi thân bay lên.
Tại thời điểm này, hai tay của hắn xuất hiện một thanh trường thương.
Cũng không phải Cửu Dương Thiên Khương Thương mà Gia Cát Văn tặng cho hắn, giết gà dùng đao mổ trâu, Mục Vân vẫn dùng Trường Hồng Quán Nhật thương.
Bàn tay vung lên, trường hiện xuất hiện.
Nhìn thấy cảnh này, âm Vân Trúc lại là một trận hoa mắt thần mê.
Nàng vẫn nhớ rõ, kiếp trước, Mục Vân nổi danh thiên hạ về thương thuật.
Lúc ấy cả Tiên giới, có thể đánh một trận với hắn trên thương thuật, rất ít.
Mục Vân khi đó... Rất đẹp trai.
Nghĩ đến đây, âm Vân Trúc đỏ mặt một trận.
Mà giờ phút này, trên bầu trời, hai đạo thân ảnh xa xa đối đầu.
- Vương Vân, thương này của ngươi, bất quá chỉ là tiên khí Vương cấp hạ phẩm, ngươi xác định muốn cùng ta đánh như vậy?
- Xác định.
- Tốt, chỉ sợ ngươi sẽ rất nhanh chết.
- Điều kiện tiên quyết là, ngươi có mạng đến giết ta.
Mục Vân hừ một tiếng, trực tiếp vung tay, trường thương uyển chuyển như du long, trong nháy mắt lao ra.
Tiếng phá không vang lên, hai đạo thân ảnh, giờ khắc này nhất thời giao thủ.
Mà lúc này, Mục Vân lại cố ý làm chậm tiết tấu.
Sở Thiên Phong ở trong mắt hắn, bất quá chỉ là một đứa trẻ, ấu trĩ vô tri.
Nguyên bản chuyến đi này, hắn cũng không phải muốn diệt Kinh Thiên Môn, chỉ là muốn khống chế môn chủ Sở Kinh Vân, sau đó nắm trong tay toàn bộ Kinh Thiên Môn.
Nhưng bây giờ, hắn không nghĩ vậy.
Con trai của Sở Kinh Thiên, quá hỗn đản.
Vì vậy, hắn muốn... Diệt Kinh Thiên Môn.
Hạ quyết tâm, Mục Vân vung tay, trường thương uốn lượn như rồng bay.
Nhìn thấy hành động này của Mục Vân, trong lòng Sở Thiên Phong lại cười lạnh.
Tiểu tử này, hoàn toàn đều là giả vờ, quả thực là tự mình đến tìm chết.
- Chịu chết đi.
Sở Thiên Phong trực tiếp đâm ra một kiếm, trường kiếm như rắn, kiếm khí bộc phát ra.
Ầm...
Trên bầu trời, làn khói nhất thời lượn lờ.
Nhưng làm cho người ta kinh ngạc chính là, một kiếm nhìn như bá đạo của Sở Thiên Phong, chém tới trên một thương nhìn như hoa lệ của Mục Vân, lại không hề làm gì.
- Ừ?
Sở Thiên Phong cũng phát hiện ra một màn này, nhất thời kinh ngạc không thôi.
- Tiểu tử, có chút tài mọn.
Dứt lời, Sở Thiên Phong nhất thời vung tay lên, một đạo khí tức bàng bạc, trực tiếp giết ra.
Nhưng Mục Vân vẫn không nhanh không chậm, thong dong đối mặt.
Liên tục mấy chục chiêu công kích, Sở Thiên Phong nhìn như càng ngày càng bá đạo, nhưng Mục Vân căn bản không bị nửa điểm thương tổn.
Sở Thiên Hà ở phía dưới giờ phút này cũng nhìn ra không thích hợp.
Mục Vân này, rõ ràng là đang đùa giỡn Sở Thiên Phong.
- Thiên Phong, mau xuống, ngươi không phải đối thủ của tiểu tử này, hắn đang đùa ngươi chơi!
Sở Thiên Hà quát.
- Đi xuống? Trễ rồi!
Mục Vân giờ phút này lại cười lạnh nói:
- Ngấp nghé nữ nhân của ta, còn dưới một người trên vạn người? Ta biến ngươi thành oán quỷ dưới vạn người.
Dứt lời, Mục Vân trực tiếp đâm ra một thương bá đạo.
Phanh...
Một đạo tiếng nổ tung vang lên, thiên địa sụp đổ, trước người Sở Thiên Hà xuất hiện một vết nứt không gian, trực tiếp xé nát toàn bộ thân thể của hắn, tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra, thân ảnh Sở Thiên Phong đã biến mất không thấy.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết!
Sở Thiên Hà giờ phút này đã sớm phá không lao đến, nhưng căn bản không ngăn cản kịp.
- Ta muốn chết? Ngươi cũng phải có thực lực để giết ta.
Mục Vân cười nhạo một tiếng, trực tiếp đâm ra trường thương, âm thanh xé trời theo sát mà tới.
Luyện Ngục Thập Châm, giờ phút này trực tiếp lao nhanh mà ra.
Đế cấp tiên khí.
Trong nháy mắt này, mọi người cảm giác được một cỗ uy áp cường đại, bao trùm ra ngoài.
Đó cũng không phải uy áp đến từ võ giả, mà là uy áp đến từ tiên khí.
Đế cấp tiên khí không thể nghi ngờ.
Thế nhưng, mọi người căn bản không nhìn thấy, đế cấp tiên khí ở nơi nào.
- A...
Nhưng vào lúc này, một tiếng kêu thảm thiết lại đột nhiên vang lên.
Thân thể Sở Thiên Hà vốn bay lên, lại là rơi xuống từ hư không.
Phanh một tiếng, thân ảnh Sở Thiên Hà trực tiếp rơi xuống đất.
Mọi người nhìn lại, lại nhất thời phát hiện, Sở Thiên Hà, không còn khí tức...
Chết rồi à?
Tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Sở Thiên Phong chết rồi, Sở Thiên Hà cũng chết.
Nhưng tất cả những điều này, xảy ra quá nhanh.
Bọn họ căn bản không thấy cụ thể rốt cuộc là bộ dáng gì, hết thảy đều kết thúc.
Thân ảnh Mục Vân giờ phút này rơi xuống.
Luyện Ngục Thập Châm, quả nhiên cường đại!
Đế cấp tiên khí chính là Đế cấp tiên khí, hắn tuy rằng chỉ là tam lưu Tiên Vương, nhưng uy lực Đế cấp tiên khí, phát huy không đến một phần mười liền có thể xuất kỳ bất ý, miểu sát Sở Thiên Hà là nhất lưu Tiên Vương.
Đương nhiên, hắn cũng biết, đây là Sở Thiên Hà không nghĩ tới, bị hắn âm.
- Vương Tâm Nhã, âm Vân Trúc, hai người các ngươi phản trời rồi.
Lục Khiếu Phong giờ phút này đứng dậy, gào thét nói:
- Nói thật cho các ngươi biết, lần thông gia này, là cơ hội cuối cùng cho Thiên âm tông các ngươi, nhưng các ngươi cũng không quý trọng, còn chém giết Sở Thiên Hà cùng Sở Thiên Phong, Thiên âm tông các ngươi, xong đời rồi.
Nghe được lời này của Lục Khiếu Phong, mấy vị trưởng lão Lạc Tường nhất thời biến sắc.
Lạc Tường vội vàng đứng dậy, mở miệng nói:
- Lục trưởng lão đừng tức giận, đừng tức giận, đây đều là nha đầu Vương Tâm Nhã làm bậy, không liên quan đến chúng ta, Thiên âm tông nhất mạch ta tuyệt đối nguyện ý quy thuận Kinh Thiên Môn.
- Nguyện ý quy thuận?
Lục Khiếu Phong quát:
- Được, âm Vân Trúc, ngươi làm thịt tiểu tử này.
- Làm càn.
Đúng lúc này, âm Vân Trúc đứng dậy, quát to.
- Lục Khiếu Phong, nơi này là Thiên âm Tông ta, không phải Kinh Thiên Môn của ngươi, ta muốn làm cái gì, còn không tới phiên ngươi đến khoa tay múa chân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận