Vô Thượng Thần Đế

Chương 2392: dựa vào cái gì để nói với ngươi?.

Tiếng quát lớn vang lên, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện giữa hai người, bắt lấy bàn tay của Tô Chiến.
- Tô Chiến, ngươi muốn làm gì?
Thân ảnh kia ước chừng hơn sáu mươi tuổi, đầu đầy tóc xám, tinh thần phấn chấn, khí tức thâm hậu.
- Sở Viễn Sơn.
Nhìn thấy người tới, sắc mặt Tô Chiến lạnh lẽo, lui về phía sau một bước.
- Khó trách Sở Kiều Sơn lớn lối như vậy, thì ra có ngươi làm chỗ dựa.
Khí tức toàn thân Tô Chiến không thua chút nào, cười nhạo nói:
- Như thế nào? Vị Sở gia lão tổ này cũng nhịn không được đi ra?
- Tô Chiến, ngươi thăng cấp Tiên Vương cảnh, thực lực cường đại, liền cho rằng có thể muốn làm gì thì làm?
- Ta muốn làm gì thì làm?
Tô Chiến cười nhạo nói:
- Sở gia các ngươi cùng Mã gia đánh tới cửa Tô gia ta, lại nói ta muốn làm gì thì làm, Sở Viễn Sơn, ngươi còn muốn chút mặt mũi già của mình hay không?
- Ngươi muốn chết!
Sở Viễn Sơn là nhân vật thế hệ trước của Sở gia, vẫn bế tử quan, chưa từng xuất hiện.
Lần xuất hiện này, dĩ nhiên đã tăng lên đến Tiên vương cảnh.
Bàn tay vung lên, Sở Viễn Sơn đánh về phía Tô Chiến.
Lần này dù sao cũng không chiếm lý, vậy thì dùng vũ lực giải quyết vấn đề, tiết kiệm phiền toái.
- Hừ!
Bất quá hiện tại, Tô Chiến đột phá tới Tiên Vương cảnh, nắm trong tay quy tắc, căn bản không e ngại Sở Viễn Sơn, bước ra, sát phạt quyết đoán.
- Ông!
Hai thân ảnh nhất thời giao thủ.
Nhưng theo hai người giao thủ, mọi người mới phát hiện, Sở Viễn Sơn tuy rằng sớm tiến vào Tiên Vương cảnh, nhưng không cách nào ngăn chặn Tô Chiến.
Ngược lại Tô Chiến, hiện ra thực lực cường đại hơn, từng bước áp bách Sở Viễn Sơn.
Dần dần, Sở Viễn Sơn tựa hồ có chút chịu không nổi.
- Lão phu đến giúp ngươi.
Nhưng đúng lúc này, lại có một thân ảnh xuyên qua từ trong đám người.
- Mã Tường Thiên.
Nhìn thấy người tới, sắc mặt Tô Chiến khẽ biến.
Người này chính là lão tổ Mã gia, nghe nói cũng là đạt tới Tiên Vương cảnh, vẫn nói đang bế tử quan, không nghĩ tới cũng xuất hiện.
Trong nháy mắt, Tô Chiến gặp phải hai đại Tiên Vương, nhất thời có chút khó khắn.
Tô Thiến cùng Tô Vũ hai người lo lắng không thôi.
Nhưng Tiên vương cảnh giới chém giết, há có thể nhúng tay vào.
Mà bên khác, Mục Vân nghiêng người dựa vào ghế mây, chén trà trong tay có khí nóng, bay lên, hương trà nhàn nhạt, dư vị vô cùng.
Một bộ tư thái không liên quan đến mình, cao cao ở trên.
Nhưng Mục Vân không tham gia, cũng không có nghĩa có người nguyện ý hắn không tham gia.
Mã Bá Vân và Sở Kiều Sơn hai người hiện tại nuốt một viên đan dược, nhìn nhau, chậm rãi đi về phía Mục Vân.
- Làm thịt hắn.
Đột nhiên, hai người cơ hồ đồng thời, đánh về phía Mục Vân.
Nếu chính diện chống lại cũng không được, vậy chỉ có thừa dịp loạn, tập sát Mục Vân.
Khi hai thân ảnh tới gần Mục Vân, Mục Vân căn bản không động đậy, ngồi trên ghế mây, bộ dáng không liên quan đến mình.
- Cẩn thận, Mục tiên sinh.
Nhưng đúng lúc này, Tô Thiến lại một đường phóng nhanh tới, chắn ở phía sau Mục Vân.
- Muốn chết.
Nhìn thấy Tô Thiến cũng muốn ngăn cản bọn họ, Mã Bá Vân và Sở Kiều Sơn nhất thời trợn mắt nhìn, bộc phát Tiên khí, trong nháy mắt giết ra.
Nhưng hiện tại, Mục Vân động.
Giống như một trận gió nhẹ thổi qua, Mục Vân xuất hiện trước người Tô Thiến, bàn tay vung lên, một đạo ánh sáng xuất hiện, trong khoảnh khắc, hai tay Mục Vân đồng thời nắm lấy.
Cơ hồ đồng thời, Sở Kiều Sơn cùng Mã Bá Vân hai người bị Mục Vân ra một chiêu chế phục.
Căn bản không có bất kỳ năng lực phản kháng nào, thân ảnh hai người bị Mục Vân nhấc lên, cổ giống như đường ống nước bị bóp chặt, không cách nào thở nổi.
- Ngươi quá ngớ ngẩn?
Mục Vân nhìn Tô Thiến, nói:
- Hai người bọn họ xông tới, đâu phải ngươi có thể ngăn cản được?
- Ta...
Ánh mắt Tô Thiến chậm lại, nhìn Mục Vân, trong lòng có chút ngọt ngào.
- Hai người các ngươi, không phải đã nói cho các ngươi biết, muốn giết ta thì sẽ à!
Phốc phốc...
Hai tiếng hộc máu vang lên, thân thể Sở Kiều Sơn và Mã Bá Vân biến thành thi thể, ngã trên mặt đất.
Nhìn thấy cảnh này, trái tim Tô Thiến đập thình thịch không ngừng, tốc độ tăng nhanh.
Chết rồi...
Mục Vân thật sự động thủ, làm thịt Mã Bá Vân và Sở Kiều Sơn?
Gia hỏa này thực sự dám làm.
Phất phất tay, Mục Vân nhìn hai thi thể, lắc đầu nói:
- Người, phải có tự biết bản thân mình...
Mà hiện tại trên bầu trời, ba thân ảnh dây dưa, tiếng nổ liên tiếp vang lên, bên trong Tử Cực thành nhất thời giống như bão táp đang tới.
- Thật sự là ầm ĩ muốn chết.
Mục Vân dứt lời, nhìn Tô Thiến bên cạnh, nói:
- Ta mượn dùng kiếm của ngươi một chút.
- A?
- Ồ!
Tô Thiến ngẩn người, giao trường kiếm của mình cho Mục Vân.
- Ngươi nói, giết ai trước thì tốt hơn?
Mục Vân nhìn lên bầu trời, nói:
- Là Sở Viễn Sơn kia, hay là Mã Tường Thiên?
- Ngươi......
- Quên đi.
Tay Mục Vân nắm giữ trường kiếm, tay trái âm thầm súc lực, ném ra trường kiếm trong tay.
Hưu...
Trường kiếm kia mang theo một cỗ khí thế không thể địch nổi, giết ra.
Phốc phốc...
Đột nhiên, trường kiếm vẽ ra một đường ánh sáng trong không trung, hai tiếng phốc phốc vang lên, phanh phanh hai quyền hạ xuống, nhất thời, hai thân ảnh từ trên trời giáng xuống, nện vào trong phủ đệ Tô gia, bụi bặm tung bay.
Mã Tường Thiên và Sở Viễn Sơn hai người ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, ngực hai người xuất hiện một cái động máu lớn, máu tươi chảy ròng ròng.
Tô Chiến hiện tại hạ xuống, nhìn Mục Vân một cái, gật gật đầu.
- Mã Tường Thiên, Sở Viễn Sơn, hai người các ngươi khinh người quá đáng, muốn tiêu diệt Tô gia ta, hôm nay hai đại gia tộc các ngươi xóa tên khỏi Tử Cực thành đi.
Tô Chiến dứt lời, nhìn hai người, sát khí xuất hiện.
- Ha ha, tư thế của Tô tộc trưởng thật lớn, ngươi nói để cho ai xóa tên, liền để cho người đó xóa tên phải không?
Đột nhiên, một giọng nói mềm mại vang lên, một thân ảnh đi tới.
Người tới một thân trường sam màu tím nhạt, tóc dài từng sợi kết thành búi tóc, trên mặt mang theo nụ cười tà mị.
- Tử Vũ công tử.
Nhìn thấy người tới, Tô Chiến chắp tay, đứng sang một bên.
- Tử Vũ công tử, xin làm chủ cho Sở gia ta.
- Tử Vũ công tử, xin làm chủ cho Mã gia ta.
Nhất thời, Sở Viễn Sơn cùng Mã Tường Thiên hai người đứng dậy, nhìn nam tử thanh niên trước người, chắp tay nói.
Tô Chiến mở miệng:
- Tử Vũ công tử, Mã gia cùng Sở gia khinh người quá đáng, dẫn người giết Tô gia ta, kính xin Tử Vũ công tử làm chủ cho Tô gia ta.
Ba người mỗi người nói một câu, nhìn Tử Vũ.
Lúc này, Mục Vân vẫn ngồi trên ghế mây, không nhúc nhích.
Giống như chuyện vừa rồi hoàn toàn không có quan hệ gì với hắn.
- Tô tộc trưởng.
Tử Vũ mở lời:
- Ta muốn hỏi, đan dược cung phụng Tô gia các ngươi tháng này, chuẩn bị đầy đủ chưa?
- Cái này... Vẫn chưa!
Tô Chiến bất đắc dĩ nói.
- Ha ha...
Nghe được lời này, Tử Vũ tiến lên một bước.
Ba...
Một tiếng bạt tay rõ ràng vang lên, hai má Tô Chiến sưng đỏ.
- Phế vật.
Tử Vũ mắng:
- Ta mặc kệ bởi vì cái gì mà các ngươi đánh nhau thủ, nhưng đan dược mỗi tháng nên nộp, một viên không thể thiếu, hiện tại giao thủ cùng Huyết vực, không chỉ Khiếu Nguyệt Lang Vương đại nhân cần đan dược, Cửu Vĩ Tiên Hồ nhất tộc, cùng với Kim Giác Thiên Ngưu nhất tộc đều cần số lượng lớn đan dược, các ngươi còn ở chỗ này nội đấu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận