Vô Thượng Thần Đế

Chương 2624: Ba vị thần thể (1)

- Người này là thượng vị Tiên Đế, chính là huyết mạch Thần tộc, ta mặc dù là Băng Hoàng thần phách, nhưng không nhất định là đối thủ, ngươi đi thôi.
Tần Mộng Dao thản nhiên nói:
- Ta, đến đối phó hắn.
Dứt lời, sau lưng Tần Mộng Dao lộ ra một đôi cánh băng, cánh băng tựa như băng tinh điêu khắc, xinh đẹp như mộng như ảo, mở rộng ra, rộng chừng trăm thước.
Tần Mộng Dao mặc váy dài màu lam nhạt, nhàn nhạt phiêu phù trong gió, trong đôi mắt, một tia màu lam đột nhiên xuất hiện, giữa mái tóc, xuất hiện từng đạo hoa văn màu lam quỷ dị.
Chụt...
Trong phút chốc, theo thân thể Tần Mộng Dao bay lên, một tiếng phượng minh to lớn vang lên.
Trong tay nàng, một thanh trường kiếm xuất hiện, chính là Hàn Băng Vẫn Kiếm.
Một kiếm vẽ ra, phốc xuy vang lên, bàn tay ánh sáng của Huyết Vân nhất thời tiêu tán.
- Tần Mộng Dao...
Huyết Vân nhìn thấy Tần Mộng Dao xuất hiện, trong mắt có một tia trêu chọc.
- Đối thủ của ngươi là ta!
Tiếng Tần Mộng Dao lạnh như băng nói không nên lời.
Bá...
Trong khoảnh khắc, hai đạo thân ảnh giao nhau, hào quang vạn trượng, một đạo huyết mang, một đạo lam mang, ở trên bầu trời, vạn phần chói mắt.
Thân thể Mục Vân hiện tại chỉ cảm thấy sắp nổ tung.
Nhưng hắn cố nén, nhìn Diệp Thu nói:
- Diệp Thu, đi xem thử tam sư nương của ngươi thế nào.
Tam sư nương?
Diệp Thu ngẩn ra, mới hiểu được, tam sư nương Mục Vân nói chính là Diệp Tuyết Kỳ.
Theo Linh Nguyệt Huyền đi vào hố sâu, Diệp Thu nhìn thấy Diệp Tuyết Kỳ lúc này đã đứng dậy, chỉ là toàn thân thoạt nhìn rách nát mấy chỗ, thật sự chật vật.
- Sư tôn ngươi đâu?
- Ở bên kia.
Diệp Tuyết Kỳ hiện tại cố gắng chống đỡ đứng dậy, vội vàng chạy tới bên cạnh Mục Vân, cẩn thận nhìn bốn phía.
Trong thành thị này, chỉ sợ người của mấy đại tông môn đều sẽ chạy tới, chỉ cần một Huyết Vực, ngũ đại Tiên Đế, đã để cho bọn họ bất ngờ không kịp đề phòng.
Ai biết được còn có ai ở đằng sau?
Diệp Tuyết Kỳ nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Mục Vân, trong lòng kinh ngạc.
- Hai viên thần tinh, chàng điên rồi!
Nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Mục Vân, Diệp Tuyết Kỳ nhất thời quát.
- Không có vấn đề gì.
Mục Vân nhếch miệng cười, nhưng vết nứt bên ngoài thân thể lại càng ngày càng nhiều.
Thần lực trong cơ thể hắn nhiều lắm, dẫn đến thân thể hỗn loạn, căn bản ngay cả một tia thần lực cũng không thể hấp thu.
- Diệp Thu, ngươi lại đây.
Mục Vân hiện tại nhìn Diệp Thu, nói:
- Thần lực này, chính là cửu nguyên lực kết hợp, có sinh mệnh lực cường đại, có lẽ có thể trợ giúp ngươi khôi phục, chỉ là vi sư không biết thi triển như thế nào.
Nghe được lời này, trên mặt tái nhợt của Diệp Tuyết Kỳ xuất hiện một chút đỏ ửng.
Lúc trước, Mục Vân truyền cho nàng thần lực trong cơ thể, là trải qua thân thể hai người trao đổi, tràn vào trong cơ thể nàng.
Mà Diệp Thu thì khác.
Đây thực sự là một vấn đề.
Hơn nữa thần lực bên trong những thần tinh này, hiện tại tựa hồ, chỉ có Mục Vân mới có thể hấp thu tiến vào trong thân thể mình.
- Tiếp theo, chuẩn bị thử cho sư phụ các biện pháp khác nhau, trong thời gian đó, ngươi ta có thể rất đau đớn, ngươi hiểu không?
- Đồ nhi hiểu được.
Diệp Thu gật đầu nói:
- Đồ nhi sẽ dựa vào sư tôn an bài.
- Ừm.
Mục Vân dứt lời, một chưởng đập vào mi tâm Diệp Thu.
Trong lúc ầm ầm, hắn cảm giác được hai mắt và hai tai Diệp Thu, cùng với bên trong hồn thức, đều có một tầng vách tường trong suốt.
Chính những vách ngăn kia đã hạn chế thực lực của Diệp Thu.
Nhưng mặc dù vậy, Diệp Thu vẫn lĩnh ngộ được Vô Ta kiếm đạo, không thể không nói, nghị lực cường đại của Diệp Thu.
Mà hiện tại, Mục Vân muốn đem thần lực trong cơ thể mình vận chuyển vào trong thân thể Diệp Thu, chỉ là nên truyền truyền như thế nào, Mục Vân không nghĩ ra biện pháp.
Trong đầu hắn, thủy chung vẫn đang suy nghĩ.
Từ từ, trong lòng Mục Vân xuất hiện một ý nghĩ lớn mật.
Huyết mạch của hắn, chính là huyết mạch Mục Tộc, có được năng lực thôn phệ cường đại, cỗ lực lượng này, mặc dù không cách nào khống chế, nhưng dù sao tồn tại trong huyết mạch của hắn.
Nếu lấy huyết mạch làm dẫn dắt, đem cỗ thần lực này truyền vào trong cơ thể Diệp Thu, có lẽ Diệp Thu có thể hấp thu.
Nghĩ đến, Mục Vân liền bắt đầu động thủ.
Máu tươi sôi trào, lực lượng huyết mạch ngũ đạo, hiện tại bốc lên.
Bên trong thân thể hắn nhất thời xuất hiện một tia máu mạnh mẽ, xông vào trong thân thể Diệp Thu.
Trong lúc ầm ầm, Diệp Thu chỉ cảm thấy, lực lượng bên trong thân thể hắn đang rất cường đại.
Đó là một cỗ lực lượng nói không rõ ràng, cường thịnh mà huyền diệu.
Mà dần dần, theo lực lượng tràn vào, cơ năng thân thể của hắn, không ngừng khôi phục, cấm chế hai mắt cùng hai bên tai đang không ngừng bị trùng kích.
Mà hiện tại, Mục Vân ngạc nhiên phát hiện, vết thương bên trong thân thể Diệp Thu không ngừng khôi phục.
Nhưng hồi phục lần này cũng không phải vì Thần lực, mà là huyết mạch của hắn trùng kích huyết mạch Diệp Thu, rửa sạch thân thể hắn.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, đột nhiên Diệp Thu kéo tấm lụa đen trên hai mắt xuống, đôi mắt sáng ngời xuất hiện trong hốc mắt.
Hào quang, đập vào mặt.
Nhìn trước mặt Mục Vân, Diệp Thu mừng rỡ không thôi, nhưng lại tràn ngập đau lòng.
Mục Vân hiện tại, sắc mặt thoạt nhìn, tái nhợt đáng sợ, giống như cương thi, không có một tia màu máu.
Mà mặt ngoài thân thể hắn, càng là xuất hiện từng đạo vết nứt.
Liên tiếp đại chiến, khiến cho thân thể Mục Vân biến thành dòng sông khô héo.
- Sư tôn.
Trong mắt Diệp Thu tràn ra nước mắt.
- Tiểu tử, thấy được?
Mục Vân hiện tại cũng không dừng tay, nói:
- Thần lực này dị thường trân quý, sư tôn tận hết khả năng lại truyền cho ngươi một ít, bất quá ngươi tên này, huyết mạch tựa hồ có chút quỷ dị.
- Xem ra huyết mạch của Linh Nguyệt Huyền, không đơn giản.
Mục Vân hiện tại cơ hồ hiểu được tất cả tình huống trong thân thể Diệp Thu.
Huyết mạch Diệp Thu biến hóa giống như Tiêu Doãn Nhi.
Mà huyết mạch trong thân thể Tiêu Doãn Nhi biến hóa, Mục Vân suy đoán là bởi vì hai người trao đổi, khiến cho huyết mạch của mình lây nhiễm vào huyết mạch của Tiêu Doãn Nhi.
Cho nên hắn suy đoán, huyết mạch Diệp Thu có chút biến hóa, có thể là bởi vì Linh Nguyệt Huyền.
- Nguyệt Huyền chính là thần tuyển chi tử của Linh vực, bản thân huyết mạch có chút biến hóa.
- Thần tuyển chi tử?
Nghe được từ mới lạ này, Diệp Thu ngược lại ngẩn ra.
- Chuyện này, sau này sẽ giải thích đi, ngươi trước tiên hảo hảo thể ngộ biến hóa bên trong thân thể, nhưng nhớ kỹ, trận giao chiến này, ngươi không nhúng tay vào, xuất hiện bất kỳ tình huống gì, ngươi cũng không thể ra tay, hiểu không?
- Sư tôn...
- Ngươi có nghe ta nói không?
Mục Vân nghiêm túc nói.
- Đồ nhi nghe.
- Tốt lắm, vô luận xuất hiện bất cứ tình huống gì, ngươi chiếu cố ngươi tam sư nương cùng Linh Nguyệt Huyền là được!
Mục Vân nghiêm túc nói.
- Vâng.
Nhìn thấy Diệp Thu, Mục Vân xoa xoa đầu.
Vô luận kiếp trước hay kiếp này, Diệp Thu thủy chung vẫn là vướng bận của hắn, giữa hai người, thực sự là thầy trò, tình như cha con.
Bạn cần đăng nhập để bình luận