Vô Thượng Thần Đế

Chương 527: Nhìn Quen Quen

Chỉ là giờ phút này Mục Vân lại mỉm cười, vạch ra một kiếm.
Mặc dù hắn còn chưa tìm tòi đến kiếm tâm thuộc về mình, đến cùng là loại nào, thế nhưng lĩnh ngộ kiếm tâm, nhận thiên địa đại thế, một kiếm của Mục Vân đánh ra uy lực đầy đủ!
Phanh...
Tiếng oanh minh mạnh mà hữu lực vang lên, Mục Vân một kiếm trảm trừ.
Phanh...
Hai tiếng phanh vang lên, Mục Vân một kiếm trực tiếp phá vỡ hai cái đầu của Song Đầu Xà.
Óc, não huyết, trong khoảnh khắc vẩy ra, mưa to như mạn thiên, trực tiếp rơi xuống.
Thấy cảnh này, đám người triệt để trợn tròn mắt.
Một kiếm?
Vừa rồi Vương Chí Kiệt, Huyết Vương, Vũ Tiên Tử ba người cật lực chiến đấu với cự xà, Mục Vân thế mà một kiếm đánh chết rồi?
- Tiểu tử ngươi, hai năm, ngươi lại đi đâu chơi mất tiêu, chơi rất vui thật sao?
Phi thân đi tới bên người Mục Vân, Vương Chí Kiệt cười mắng:
- Lần trước ngươi chơi biến mất, để nữ nhi của ta lo lắng ba năm, lần này ngược lại tốt, để nữ nhi của ta lại lo lắng hai năm, ta nhìn ngươi là sống không kiên nhẫn!
- Nào dám, không có thực lực cường đại, trở về cũng vô pháp báo thù, ngược lại gây phiền toái cho các ngươi!
Vỗ vỗ bả vai Mục Vân, Vương Chí Kiệt tán thưởng nhẹ gật đầu.
Xác thực như thế!
Không có thực lực, Mục Vân trở về lại có thể thế nào?
Kết quả vẫn là bị lần nữa gõ!
Thật ra, thực lực của Mục Vân, đã rất không kém, chỉ có thể nói, đối thủ quá mạnh!
Nhưng nhìn thấy Mục Vân hiện tại thực lực cường hãn, Vương Chí Kiệt càng hiểu rõ, hai năm này, Mục Vân trải qua, tuyệt không nhẹ nhõm.
- Hảo, hiện tại cũng không phải thời khắc ôn chuyện, Vân Thanh Phong cùng Thánh Vũ Dịch hai người kia cũng không có xuất hiện, cẩn thận bọn hắn đột nhiên từ phía sau lưng giết ra.
- Sẽ không!
Mục Vân mỉm cười, thu hồi trường kiếm nói:
- Bởi vì bọn hắn, đã chết!
- Chết... Chết rồi?
Nhìn Mục Vân, Vương Chí Kiệt trợn mắt hốc mồm.
- Ừm, không chỉ như thế, Vân Thiên Vũ cũng bị ta giết!
- Vân Thiên Vũ không phải bị Đông Hoang quốc sư giết sao? Nghe nói quốc sư kia đảm nhiệm quốc sư Đông Hoang đến nay, sẵn sàng ra trận, bây giờ được đám người Đông Hoang phụng làm thần minh!
Vương Chí Kiệt nói, nhìn ánh mắt Mục Vân, bộc phát sáng rực.
- Quốc sư kia... Là ngươi?
- Trừ ta, còn có thể là ai!
Mục Vân khẽ mỉm cười nói.
- Tốt lắm tên tiểu tử thối nhà ngươi, tất cả mọi người đang lo lắng cho ngươi, ngươi ngược lại rất tốt, trốn ở bên trong Đông Hoang, còn hỗn đến làm chắc quốc sư, thời gian trải qua rất tiêu sái, một đường ta đi tới đây, không biết bao nhiêu thiếu nữ Đông Hoang, tha thiết ước mơ gả cho ngươi!
- Khụ khụ... Nhạc phụ, bây giờ không phải là thời điểm nói đến vấn đề này.
- Ngươi không nói ta đều quên, Vũ Tiên Tử cùng Huyết Vương hai người, thế mà thiết kế âm ta, thù này không báo, ta sao có thể nuốt được cơn tức này.
Mục Vân cười nói:
- Nhạc phụ yên tâm, hôm nay, ai cũng chạy không thoát!
Nhìn Mục Vân cười nhẹ, Vương Chí Kiệt kinh ngạc nói:
- Bên ngoài những người kia, ngươi sẽ không...
- Trừ nhân mã Tam Cực điện cùng Lôi Thần cốc, ta đuổi bọn hắn đi, những người khác, đều chết!
Nhìn Mục Vân, trong mắt Vương Chí Kiệt hiện ra vẻ tán thưởng.
- Tốt, đây mới là phong phạm làm đại sự nên có, trước đó ngươi quá mức thiện tâm, nghiên cứu ra nhiều Phích Lịch Đạn như vậy, trực tiếp ném đến Vân gia, không phải sẽ chết hết sạch!
- Tính một cái, không đề cập tới những chuyện này!
Vương Chí Kiệt nhìn về phía trước, nói:
- Trước mặt mới là nguy cơ trùng trùng, ngươi cũng phải cẩn thận, bọn người Đại A Ma cũng không thể so với mấy người Vũ Tiên Tử, bọn hắn không chỉ là Chuyển Phách cảnh, càng là người mang Thiên khí, mà dù sao cũng là đến từ ba ngàn tiểu thế giới!
- Ta hiểu rõ!
- Tốt, đã như vậy, đi thôi, ta ngược lại muốn nhìn một chút, tứ đại thế lực đến cùng tìm tìm là cái gì, đến mức bọn hắn không tiếc hao phí đại lượng sức người vật lực.
Nhìn bóng người Vương Chí Kiệt, Mục Vân rất muốn nói cho hắn dừng lại.
Chỉ là nghĩ nghĩ, dù đi con đường mười phần nguy hiểm, có hắn ở bên người, phía trước lại nguy hiểm, cũng hẳn là có thể tự vệ, vì vậy tiếp tục rút kiếm tiến lên.
Mà cùng lúc đó, Vũ Tiên Tử, Huyết Vương hai người liên thủ bán Vương Chí Kiệt giờ phút này mang theo cường giả Niết Bàn cảnh dưới trướng tiếp tục tiến lên.
Đi đến một hồ, một đầu huyết sắc trường hà (sông dài màu máu) lại ngăn cản đường đi bọn hắn!
Huyết sắc trường hà kia, trái phải căn bản không nhìn thấy đầu, mà phía trước, chỉ có một cầu gỗ bấp bênh lung lay bên trong.
Mà giờ khắc này, cách đám người ngoài ngàn mét, từng điểm đen tập tễnh tiến lên phía trên cầu gỗ.
Những điểm đen kia chính là gần ngàn người Tụ Tiên các cùng Lục Ảnh huyết điện do Vũ Tiên Tử và Huyết Vương hai người dẫn đầu.
Giờ phút này, ngàn tên võ giả Niết Bàn cảnh, cũng không có ngự không mà đi, mà dọc theo cầu gỗ kia, nhắm mắt theo đuôi, hướng phía phía trước đi tới.
- Bọn hắn vì sao không ngự không bay qua?
Vương Chí Kiệt buồn bực nói:
- Huyết hà này mặc dù sóng cả mãnh liệt, thế nhưng đối với Niết Bàn cảnh võ giả, hẳn là không vấn đề gì chứ?
Mục Vân đi ra phía trước, đứng tại bờ sông, xòe bàn tay ra.
Trong nháy mắt, cánh tay Mục Vân rủ xuống thân thể, kém chút lảo đảo, trực tiếp ngã sấp xuống, rơi vào huyết hà phía dưới.
- Áp lực phía trên Huyết hà này so với áp lực hiện tại thân thể chúng ta tiếp nhận, còn phải mạnh hơn gấp trăm lần!
Mục Vân mở miệng nói.
Đi đến một bên cầu gỗ, Mục Vân bước ra một bước, trọng lực lại tiêu tán không thấy.
Khó trách!
- Phía trên cầu gỗ không có áp bách mãnh liệt, bất quá bên ngoài cầu gỗ, lực áp bách rất cường đại!
Thật ra chính xác mà nói, áp lực này, hẳn là phía dưới, trong huyết hà truyền ra hấp xả lực, huyết hà này không biết có gì đó cổ quái, nắm giữ hấp xả lực cường đại như thế, quả thực còn cường đại hơn so với lực hấp dẫn dưới lòng đất, mà đâu chỉ gấp mười lần.
Nếu như Vạn Quỷ lão nhân ở đây, có lẽ có thể có phần kiến giải.
Dù sao, Vạn Quỷ lão nhân nghiên cứu huyết mạch đã tắm vào trong đó mấy ngàn năm, ở phương diện này, cho dù là Mục Vân, cũng cảm thấy không bằng.
- Chúng ta cũng theo sau đi, hai gia hỏa hèn hạ này, cũng không thể thả đi.
Mục Vân mở miệng, đi phía trước dẫn đường.
Phía trước, không biết còn sẽ có nguy hiểm gì.
Đi ở bên trên, Mục Vân có thể rõ ràng cảm giác được, hai bên bởi vì phía dưới huyết hà có hấp xả lực cường đại, tiếng gió rít gào, phát ra âm thanh chói tai bén nhọn minh.
- Đi!
Bọn người Vương Chí Kiệt theo sát.
- Bọn hắn cùng lên!
Mà giờ khắc này, Huyết Vương ở phía trước nhìn thấy Vương Chí Kiệt đuổi đi lên, cùng với bóng người thân mang hắc bào, mặt biến sắc nói.
- Sợ cái gì?
Vũ Tiên Tử quát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận