Vô Thượng Thần Đế

Chương 579: Liên Tiếp Chấn Kinh (1)

- Hắn đã muốn ta tôi luyện thực lực của các ngươi, vậy ta thống thống khoái khoái giết chết các ngươi, để hắn đau lòng một phen.
- Bằng ngươi, giết ta còn chưa đủ!
Giờ phút này Cừu Xích Viêm đã không có thời gian đi quản Mục Vân.
Dùng tu vi Đại Đạo Kim Đan của hắn đều không thể chống lại Thánh thú, Mục Vân, càng khó càng thêm khó.
Thế nhưng nghĩ đến Mục Vân là hắn mang tới, nếu mặc kệ Mục Vân sống chết, căn bản không làm được.
Lần này, Cừu Xích Viêm hạ quyết tâm, sắc mặt phát lạnh, trực tiếp lật bàn tay một cái, một Kim Đan toàn thân kim quang lóng lánh xuất hiện trong bàn tay hắn.
Vũ Tiên cảnh nhất trọng, tu luyện tới Đại Đạo Kim Đan.
Mà Đại Đạo Kim Đan này, không chỉ là hội tụ hết thảy chân nguyên của võ giả, càng là thủ đoạn công kích cường hãn với tư cách võ giả.
Trong kim đan, ẩn chứa lĩnh ngộ cùng thủ đoạn của võ giả, vô cùng cường hãn.
Chỉ là một khi Kim Đan bị đánh nát, tu vi cũng hoàn toàn uổng phí, cho nên võ giả Đại Đạo Kim Đan rất ít mạo hiểm cầm Kim Đan ra với tư cách công kích.
Nhưng giờ phút này, hiển nhiên đã bất chấp nhiều như vậy.
Bên trong bên ngoài sơn cốc đều có thú triều bài sơn đảo hải, căn bản giết không ra, chỉ có giải quyết hai con Thánh thú mới có thể lao ra.
Đã như vậy, chỉ có dùng một lần.
Sắc mặt Cừu Xích Viêm hạ quyết tâm, tay phải cầm trường kiếm, tay trái nắm chặt Kim Đan, lực lượng mênh mông, ầm ầm nổ tung.
Lần này, Cừu Xích Viêm quả nhiên xuất ra bản lĩnh giữ nhà của mình.
Võ giả đại đạo Kim đan, Vũ Tiên cảnh nhất trọng, điểm mạnh ở chỗ đây.
Kim Đan uy năng, trực tiếp oanh bạo một vị võ giả Chuyển Thể cảnh, không thành vấn đề.
Mà thời điểm vạn bất đắc dĩ, thậm chí có thể dẫn bạo Kim Đan của mình, cùng đối thủ đồng quy vu tận.
Sắc mặt Cừu Xích Viêm phát lạnh, Kim Đan trong tay phóng ra quang mang, tay phải cầm trường kiếm, kiếm thế bành trướng, lần nữa phóng tới Lục Diễm Thạch Sư Tử.
Phốc phốc phốc phốc âm thanh vang lên, lần này, tốc độ Cừu Xích Viêm nhanh đến cực hạn, thế nhưng phòng ngự Lục Diễm Thạch Sư Tử kia có thể xưng biến thái, thường thường mấy chục lần mới có thể giết tới một bộ phận yếu ớt.
Ngược lại là chính hắn, toàn thân trên dưới đều tổn thương.
Nhưng là dù vậy, hắn cũng là lưu lại từng đạo vết kiếm trên người Lục Diễm Thạch Sư Tử.
Nhưng hắn hiểu được, thời gian càng dài, chết khẳng định là hắn.
- Nhân loại Ti tiện, ta không có thời gian cùng ngươi tiêu hao, nạp mạng của ngươi đi!
Lục Diễm Thạch Sư Tử lúc này đột nhiên phát ra tiếng nói khinh thường, song trảo cùng nhau đánh ra, một trái một phải, hướng thẳng đến thân thể Cừu Xích Viêm kẹp tới.
Phanh...
Một tiếng phanh vang lên, thân thể Cừu Xích Viêm tại lúc này triệt để bị hai móng vuốt cầm cố lại.
Kiếm trong tay phải, tay trái ngăn cản Kim Đan, chỉ là khoảng cách hai cái móng vuốt, lại càng ngày càng tới gần.
- Ta thấy ngươi là đực, con kia là cái, nàng đều chết rồi, ngươi không đi theo nàng sao?
Nhưng mà ngay tại giờ phút này, một tiếng nói trêu tức vang lên, âm vang một kiếm, đột nhiên rơi xuống.
Một kiếm kia, mang theo thủy chi lực lượng nhu hòa, trực tiếp chém về phía song trảo Lục Diễm Thạch Sư Tử.
Đinh đinh đang đang âm thanh vang lên, móng vuốt Lục Diễm Thạch Sư Tử răng rắc răng rắc đứt gãy, ngọn lửa màu xanh lục kia nháy mắt trở nên uể oải suy sụp.
- A...
Tiếng gào đau đớn vang lên, song trảo móng vuốt bị một kiếm Mục Vân gọt sạch, Lục Diễm Thạch Sư Tử nhìn trước người hai bóng người, ánh mắt co rụt lại, cũng không quay đầu lại, rít lên một tiếng, xoay người bỏ chạy.
- Súc sinh, ngươi còn chạy!
Ánh mắt Cừu Xích Viêm giận dữ, muốn đuổi về phía trước.
- Cừu sư huynh, đừng truy, lại truy chúng ta đều phải chết!
Mục Vân giữ chặt Cừu Xích Viêm, cười khổ nói.
Dần dần, khóe miệng của hắn chảy ra một tia tiên huyết, sắc mặt nháy mắt tái nhợt xuống tới.
Vừa rồi giao thủ cùng một con Lục Diễm Thạch Sư Tử kia, toàn thân trên dưới hắn đềi bị thương ở trình độ nhất định.
Cuối cùng, vẫn là cảnh giới hắn hiện tại quá yếu một chút.
Nếu đến Đại Đạo Kim Đan giống như Cừu Xích Viêm, nhất trọng Vũ Tiên cảnh, sư tử cái kia, một kiếm giải quyết là xong.
Sắc mặt Cừu Xích Viêm giờ phút này cũng trắng bệt, toàn thân trên dưới, áo quần rách nát, bộ dáng muốn bao nhiêu chật vật, thì có bấy nhiêu chật vật.
- Vân Mộc sư đệ quả nhiên là thiên tài loá mắt, kiếm tâm, không nghĩ tới Vân sư đệ thế mà lĩnh ngộ được kiếm tâm.
- Cừu sư huynh quá khen, chúng ta rút lui trước đi.
- Ừm, chờ chút, kim sắc đại kỳ.
Cừu Xích Viêm mỉm cười, phi thân tiến vào trong sơn động, lấy ra một cây kim sắc đại kỳ, giao cho Mục Vân, cười nói:
- Đây là Vân sư đệ nên có.
- Đa tạ Cừu sư huynh!
- Vân Mộc!
Ngay giờ phút này, bên ngoài sơn cốc, hai bóng người phi tốc mà tới.
- Quả nhiên là ngươi!
Nhìn thấy Mục Vân, trên mặt Chu Tử Kiện lộ ra vẻ tươi cười.
- Cừu sư huynh!
Bạch Đồ Gian nhìn thấy Cừu Xích Viêm, chắp tay nói.
- Đó là thi thể Lục Diễm Thạch Sư Tử?
Nhìn thấy thi thể một con Lục Diễm Thạch Sư Tử, Bạch Đồ Gian nháy trợn tròn.
Nàng vốn cho rằng, hai người đối mặt là một con Lục Diễm Thạch Sư Tử vừa mới lao ra bên ngoài, làm sao biết, hai người thế mà ở bên trong hợp lực chống đỡ hai con sư tử, hơn nữa còn chém giết một con.
Cừu Xích Viêm vội vàng khoát khoát tay, cười nói:
- Lục Diễm Thạch Sư Tử này bỏ mình, thế nhưng không có bất cứ quan hệ nào với ta, là Vân sư đệ một người trảm giết.
- Ta mới vừa rồi bị con sư tử kia cuốn lấy, kém chút bị giết, nếu không phải Vân sư đệ, ta có khả năng muốn dẫn bạo Kim Đan!
- Cái gì?
Nghe đến lời này, Bạch Đồ Gian trợn mắt hốc mồm nhìn Mục Vân.
- Chỉ mình hắn?
- Uy uy uy, cái gì gọi là chỉ mình ta, dù ngươi là nữ nhân, nói sai lời, ta cũng sẽ đánh ngươi!
Mục Vân phất phất tay nói:
- Nhanh đi về đi, thời gian cũng sắp đến!
- Ừm!
Một nhóm bốn người vội vàng đi hướng về phía lối ra Thiên Kiếm sâm lâm.
Mà lúc này, lối ra Thiên Kiếm sâm lâm, lần nữa tụ tập hàng ngàn hàng vạn đệ tử Thiên Kiếm sơn.
Khảo hạch đã tiếp cận thời gian kết thúc, không ít đệ tử đã đi ra.
Giờ phút này, phía trên quảng trường Thiên Kiếm Phong, bọn người Lâm Thiếu Kiệt, Kim Chính Vũ vây quanh ở một chỗ, nhìn lối ra.
Bên cạnh hai người, thanh niên một thân mang màu xám áo ngắn, sắc mặt sắc bén, góc cạnh rõ ràng, nhìn lối ra.
- Lâm Thiếu Kiệt, Kim Chính Vũ, hai người các ngươi cũng đừng lừa gạt ta, nếu không, các ngươi sẽ biết hậu quả.
Song quyền thanh niên kia lạch cạch lạch cạch vang lên, sắc mặt âm trầm nói.
- Ngươi yên tâm đi!
Lâm Thiếu Kiệt đáp:
- Người kia tên Vân Mộc, là Thiên Kiếm Tử đi cửa sau tiến vào, không chỉ có đệ đệ hai chúng ta bị giết, Thạch Minh Vũ cũng bị hắn chém giết, thi thể thì ngươi thấy, chúng ta không có lừa ngươi, một hồi ngươi sẽ biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận