Vô Thượng Thần Đế

Chương 4140: Nữ tử thô lỗ

Thiên Cơ Các?
Lại là Thiên Cơ Các?
Mục Vân cũng có chút im lặng.
Thiên Cơ Các suốt ngày nhàn rỗi không có việc làm, thích giúp người khác xem bói.
Lúc trước Đan Đế phủ, Thái âm giáo cùng Thần Kiếm Các, cũng bởi vì Thiên Cơ Các tiên đoán, đến trong nhân giới, mang đi mấy vị thê tử của hắn.
Hiện tại, lại là Thiên Cơ Các.
Thiên Cơ Các không tính người khác, chỉ tính Mục Vân hắn thôi à.
- Ngươi làm như vậy, là đối địch với Các chủ.
- Vậy thì sao?
Liễu Vô Yên cười nhạo nói:
- Giết các ngươi, ai biết được?
Dứt lời, Liễu Vô Yên vung tay lên, hơn mười thân ảnh nhao nhao giết tới.
Ầm...
Trong khoảng thời gian ngắn, trong một mảnh đất lõm, hơn hai mươi người nhất thời ra tay với nhau.
Phong Trần Tử giết về phía Liễu Vô Yên.
- Từ Uyên, dẫn Mục đại nhân đi.
Phong Trần Tử hiểu được, nếu nhiệm vụ của chuyến đi này thất bại, hắn trở lại Lưỡng Nghi Các, nhất định sẽ bị phạt nặng.
Hắn chết, Mục Vân cũng không thể chết.
Từ Uyên dù sao cũng là ngũ tạng cảnh, hiện tại bảo vệ bên cạnh Mục Vân, đại sát tứ phương, không ai dám làm gì.
- Chạy đi sao?
Mà lập tức, một tiếng cười nhạo lúc này vang lên.
- Bạch Tố Tố!
Trước người Từ Uyên, một bóng dáng xinh đẹp, bức lui hắn.
Nữ tử một thân bạch y, tóc dài tung bay, từ trên trời giáng xuống, tựa như cửu thiên tiên nữ, tư sắc rất mỹ lệ mê người.
Nếu là trời sinh mị cốt, một nụ cười một ánh mắt làm cho người ta lún sâu vào trong đó.
Mà dáng người xinh đẹp kia, quả thực khiến người ta thèm thuồng.
Nhưng nhìn thấy cô gái này, sắc mặt Từ Uyên lại khó coi.
Trong Lưỡng Nghi các, đệ tử Nhân Quân ngũ tạng cảnh cũng không ít.
Nhưng giống như Phong Trần Tử, Liễu Vô Yên cùng Bạch Tố Tố, đều thuộc loại xuất sắc, cũng có khả năng đột phá Nhân Quân, đến Địa Quân.
Nếu không, nhiệm vụ mang về thần tử, các chủ cũng không có khả năng giao cho Phong Trần Tử.
Mà hiện tại, Liễu Vô Yên cùng Bạch Tố Tố, cư nhiên đồng thời đến.
Lần này, rắc rối lớn!
Từ Uyên giữ chặt Mục Vân, khẽ quát:
- Mục đại nhân, chạy đi.
Giờ khắc này, không cần Từ Uyên nói, Mục Vân đã sớm định chạy.
Đây là đãi ngộ mà thần tử nên có sao?
Người bảo vệ mình còn không có nhiều hơn người muốn giết mình.
Thân ảnh vừa triển khai, Mục Vân nhất thời chạy về phía trước.
- Ngăn hắn lại.
Lập tức, hai thân ảnh lao ra.
Hai người kia, đều là Nhân Quân nhất tạng cảnh, khí tức toàn thân tương đương với Mục Vân.
- Là các ngươi muốn chết.
Lúc này sắc mặt Mục Vân lạnh lẽo, hai tay đánh ra.
- Bát Hoang Ấn, Lục Ấn.
Phanh...
Hai tiếng rầm rầm vang lên, truyền ra.
Sắc mặt hai người kia trắng bệch, phun ra từng ngụm máu tươi, lui về phía sau.
Mục Vân xé mở một vết nứt, bỏ chạy.
Lúc này, cũng không phải lúc tham luyến tinh khí thần của hai người kia, mạng cũng không còn, thôn phệ nhiều hơn nữa, cũng không có ý nghĩa gì.
- Bạch Tố Tố!
Liễu Vô Yên mở lời:
- Ngươi mang theo mấy người đuổi theo, nơi này giao cho ta.
- Hiểu rồi.
Tiếng Bạch Tố Tố êm tai, thân ảnh chợt lóe, hóa thành một đạo lưu quang, biến mất không thấy.
Ngay cả Phong Trần Tử cùng Từ Uyên hai người đều là Ngũ Tạng Cảnh, nhưng bên người Liễu Vô Yên, người nhiều thế mạnh, cũng không sợ hãi.
Bắt Được Mục Vân, giết hắn mới là quan trọng nhất.
Bốn năm thân ảnh theo Bạch Tố Tố, trong nháy mắt rời đi.
Sắc mặt Phong Trần Tử và Từ Uyên hai người càng khó coi.
Mục Vân chỉ là Nhân Quân nhất tạng cảnh, thực lực cảnh giới như vậy, quá thấp.
Bạch Tố Tố là Nhân Quân ngũ tạng cảnh, cộng thêm mang theo bốn năm người, cũng đều là nhị tạng cảnh, tam tạng cảnh.
Tốc độ Mục Vân so ra kém bọn họ, bị bắt là tất nhiên.
- Đáng chết...
Cảm nhận được mấy người phía sau đuổi theo, Mục Vân khẽ mắng một tiếng.
Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi kịp.
Hơn nữa khoảng cách cũng không xa, lại ở trong núi hoang, cho dù hắn ẩn nấp hồn tức, cũng sẽ vì mùi hương lưu lại mà bịđuổi kịp.
Nếu như là nhị tạng cảnh, hắn ngược lại có cơ hội phản sát.
Thế nhưng tam tạng cảnh, tứ tạng cảnh, thậm chí là ngũ tạng cảnh, hắn lấy cái gì phản sát?
Rơi vào đường cùng, Mục Vân chỉ có thể đi sâu vào Vô Giản cổ sơn, tiếp tục đi về phía trước.
Phong Trần Tử từng nói qua, tiến vào sâu ngàn dặm của Vô Giản Cổ Sơn, cho dù là Đế Quân, đều phải thật cẩn thận.
Những người này vì đuổi giết hắn, dám liều mạng sao?
Mục Vân không ngừng xâm nhập, mấy thân ảnh kia cũng không ngừng đuổi theo.
Mà hiện tại, phía sau.
Bạch Tố tố cầm đầu, phong thái yểu điệu, khiến người ta mê mẩn.
- Bạch sư tỷ, tiểu tử này đang chạy vào chỗ sâu.
Bạch Tố Tố tự nhiên cũng nhìn ra, Mục Vân có ý gì.
- Bốn người các ngươi, tốc độ nhanh hơn so với hắn, binh chia làm hai đường, từ hai phía chặn lại, tránh cho hắn đột nhiên rẽ ngoặt.
Tiếng Bạch Tố Tố cực kỳ động lòng người, nói:
- Ta từ phía sau truy kích, để cho tiểu tử này, không có đường trốn.
- Vâng.
Nhất thời, bốn thân ảnh tản ra.
- Thần tử? Ta muốn xem, ngươi có gì là kỳ lạ.
Tốc độ của Bạch Tố Tố nhất thời tăng nhanh, đuổi kịp Mục Vân.
Nhìn thấy bóng dáng phía sau cách mình không tới ngàn thước, Mục Vân khẽ mắng một tiếng.
- Nữ nhân thối, có bản lĩnh đuổi kịp ta.
Mục Vân mắng to một tiếng nói:
- Đuổi kịp ta, để cho ngươi trải nghiệm kinh nghiệm lợi hại của Mục gia.
- Lớn như vậy, có phải chưa từng thấy qua nam nhân hay không?
- Mục gia ta cho ngươi kiến thức, cái gì là nam nhân, đến đây.
Đối mặt với tiếng kêu gào của Mục Vân, sắc mặt Bạch Tố Tố băng hàn, lại càng lộ ra quyến rũ.
- Đồ chết tiệt!
Bạch Tố Tố đánh ra một chưởng.
Ầm...
Nguyên lực ba động mạnh mẽ, trong nháy mắt đánh về phía Mục Vân.
Trên lưng, một công kích bá đạo rơi xuống.
Không chút do dự, Mục Vân triệu hồi ra thương hoàng thần y mặc trên người.
Oanh!!
Tiếng nổ nặng nề vang lên, mặc dù Mục Vân mặc thương hoàng thần y, ngăn cản tuyệt đại đa số công kích, nhưng dư ba kia, vẫn làm cho sắc mặt hắn trắng bệch.
- Nữ tử thô lỗ!
Mục Vân ho khan ra máu, thân ảnh nhất thời rơi xuống đất mặt đất.
Phía trước, ánh vào mắt là một sơn cốc.
Mà hiện tại, hai bên trái phải, tiếng gió vang lên, bốn người kia đã đuổi kịp.
Mục Vân bây giờ không thể lựa chọn.
Chỉ có thể tiến vào trong sơn cốc.
Một tiếng ầm ầm vang lên, thân ảnh Mục Vân chui vào giữa sơn cốc.
Trong phút chốc, cả sơn cốc, giống như bầu trời rắc ra phấn mực, vô cùng mờ mịt.
Bóng người Mục Vân không ngừng lóe lên, tiếp tục đi tới.
Nhưng vừa đi tới, ước chừng qua nửa ngày, cư nhiên không có điểm cuối.
Rõ ràng là một sơn cốc, nhưng giống như một thông đạo.
Mục Vân không dừng lại, tiếp tục đi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận