Vô Thượng Thần Đế

Chương 2475: Thân ảnh trong thạch bi

- Mục Vân, ngươi chết đến nơi rồi!
Phần Xích Trần kêu to, kiếm ảnh trước người, từng đạo, điên cuồng bao trùm.
Tiếng ầm ầm, truyền khắp bầu trời.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn một màn này.
- Người chết… là ngươi.
Mục Vân tiến lên.
Trong lúc ầm ầm, trong năm khối bia đá nối liền cùng hắn, bốn khối còn lại không nhúc nhích, nhưng khối thứ nhất cũng là vào hiện tại, run run.
Tiếng Lốp bốp vang lên trong đầu.
Trong nháy mắt, trong đầu hắn hiện lên vô số hình ảnh hồi ức.
Một thân ảnh áo bào trắng, cầm kiếm chỉ trời, sát phạt quyết đoán, hình ảnh cả đời, lắc qua ở trước mắt hắn.
Tên của người này chính là Mục Phong Trần.
Mục Phong Trần, là ai?
Mục Vân ngạc nhiên.
Nhưng hiện tại, đã không rảnh để suy nghĩ về những điều này.
Bàn tay hắn vung lên, bên trong tấm bia đá thứ nhất, một hư ảnh bước ra.
Bạch bào trường kiếm, ngạo thị thiên địa.
Người nọ đã xuất hiện, vẽ ra một kiếm.
- Lưu Tinh Bạo Vũ.
Vụt.
Trong phút chốc, công kích của Phần Xích Trần biến mất vô tung vô ảnh, toàn bộ thân thể đang lao lên triệt để dừng lại.
Một màn này làm cho tất cả mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Chuyện gì đang xảy ra?
Tiếng ca ca đột nhiên vang lên, đang lúc mọi người khó hiểu, thân thể Phần Xích Trần xông về phía Mục Vân lại hóa thành từng mảnh nhỏ, triệt để tán loạn.
Chết rồi.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều choáng váng.
Điều này... Chuyện gì đã xảy ra?
Đừng nói bọn họ, cho dù Mục Vân cũng choáng váng.
Thế nhưng, thân ảnh Phần Xích Trần tán loạn, Mục Vân Húc trong khoảnh khắc chỉ cảm giác, khí lực toàn thân mình bị rút khô, không chỉ lực lượng, ngay cả hồn lực cùng tinh huyết của hắn hiện tại cũng không còn sót lại gì.
Thân thể hắn mềm nhũn, ngã xuống đất.
- Vù vù...
Thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, Mục Vân hiện tại chỉ cảm giác toàn bộ lực lượng của mình đều tiêu tán, trở thành một người bình thường.
Hắn hiểu được, đây là tiêu hao lực lượng quá nghiêm trọng.
- Một chiêu công kích, rút ra sạch sẽ lực lượng toàn thân ta trên dưới, người trong tấm bia đá này đến tột cùng là thật hay giả?
- Mục Phong Trần. Mục Phong Trần là ai?
- Uy lực của một hư ảnh đã cường đại như thế, nếu ta có thể triệu hoán ra năm thân ảnh, vậy chẳng phải ngay cả Tiên Đế cũng chỉ là chuyện phất tay mà thôi sao?
Mục Vân hiện tại, lẩm bẩm, ngồi trên mặt đất, thở dốc từng ngụm từng ngụm, cả người từ trên xuống dưới phập phồng, quả nhiên không có một tia năng lực.
Hiện tại, đừng nói Phần Xích Trần, cho dù tùy tiện một tiểu hài tử đều có thể cầm một thanh kiếm, làm thịt hắn.
- Đáng giận.
Chu Nguyên Thanh nhìn thấy một màn này, hoàn toàn tức giận.
Từ Sinh Yêu và Phần Xích Trần chính là cảnh giới Tiên Vương nhất lưu. Chết trong tay Vân Điện Chủ này.
- Đại Nhật Luân Hồi.
Quát khẽ một tiếng, đột nhiên, toàn thân Chu Nguyên Thanh tản mát ra ánh sáng chói lóa, lực lượng cường hoành vô địch mở rộng, nhất thời, chín người do Cửu nhi cầm đầu chống đỡ không nổi, ngã xuống đất không dậy nổi.
Tiếng nổ tung vang lên, chín thân ảnh nhất nhất rơi xuống đất, Cửu Nhi còn tốt, tám người còn lại, bộ dáng thê thảm, toàn thân cao thấp, không có chỗ nào trọn vẹn.
- Tốt, giỏi cho một Vân điện chủ.
Chu Nguyên Thanh hiện tại mới ra tay, nhìn Mục Vân, nói:
- Long Hóa chi thân, trận pháp thạch bi lợi hại, ngươi có thể giết Từ Sinh Nhung cùng Phần Xích Trần, không phải may mắn, ngươi là một người làm cho người ta không thấu.
Chu Nguyên Thanh cười nói:
- Đã như vậy, ta càng phải bắt được ngươi, nhìn ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào.
- Bắt ta, ngươi được không?
Mục Vân hiện tại khoanh chân ngồi trên mặt đất, cuối cùng cũng có thể động một chút.
Nhìn Chu Nguyên Thanh, Mục Vân cười nhạo nói:
- Mỗi người đều nói, trong thập đại vực, một vị Chu Nguyên Thanh chu môn chủ Tiên Vương siêu nhất lưu, một trong mười đại Tiên Vương, ngươi dựa vào cái gì mà leo lên vị trí thập đại Tiên Vương, mình không biết sao?
- Ngươi nói gì?.
- Hắc hắc, giết đại ca mình, chiếm lấy chị dâu, Chu Nguyên Thanh, chuyện xấu kia của ngươi, tất cả mọi người tiên giới đều biết, quả thật không biết xấu hổ.
- Ngươi muốn chết!
Chu Nguyên Thanh nghe được lời này, sát ý lan tràn trong lòng.
- Ta muốn chết?
Mục Vân cười nhạo nói:
- Đúng vậy, ta muốn chết, nhưng mà... Ngươi có thể giết ta?
Nụ cười trên khóe miệng Mục Vân càng ngày càng thịnh.
- Ngươi, đến giết ta thử xem?
Hiện tại, Mục Vân đang đánh cuộc, hắn vừa rồi đã bày ra quá nhiều chỗ khó tin.
Chín người Cửu Nhi hiện tại đã không có sức chiến đấu, đối mặt với Chu Nguyên Thanh, bọn họ không phải đối thủ.
Có thể kiên trì thời gian lâu như vậy, đã là vô cùng tốt.
Nhưng sau đó, họ không thể chịu đựng được nữa.
Mà mình, cũng không có bất kỳ sức chiến đấu nào.
Còn gì khác?
Chỉ có thể lừa gạt.
Tuy rằng nghe có vẻ buồn cười, căn bản sẽ không thành công, thế nhưng, đây là biện pháp duy nhất.
- Đáng giận.
Nhìn Chu Nguyên Thanh đứng giữa không trung, nhìn phía dưới, trong lòng Mục Vân càng thêm lo lắng.
Bất cẩn một cái, tất cả sẽ chết.
Chẳng lẽ, lần này sẽ lấy thất bại mà kết thúc?
Không.
Mục Vân hạ quyết tâm, lần này, quyết không thể thất bại nữa.
Hắn có một cơ hội cuối cùng.
Đại Tác Mệnh Thuật.
Trong mắt Mục Vân, một tia kiên định xuất hiện.
- Đừng làm chuyện ngu ngốc.
Cửu Nhi hiện tại đột nhiên đi tới trước người Mục Vân, nhìn Mục Vân nói:
- Cho dù ta chết, cũng sẽ không để cho chàng dùng thuật kia nữa, chàng thật vất vả mới trở về, ta không cho phép chàng chết.
- Yên tâm, lần này ta có chừng mực.
Mục Vân nắm tay Cửu Nhi, nói:
- Bây giờ ta đạt tới Cửu Phẩm Tiên Vương, chín vạn năm thọ mệnh, không cần thiêu đốt chín vạn năm thọ mệnh, có lẽ chỉ cần một vạn năm, đã đủ đối phó Chu Nguyên Thanh rồi.
- Nhưng mà...
- Nàng yên tâm đi, một vạn năm thọ mệnh mặc dù dài, nhưng nếu ta đăng lâm Tiên Đế, trong nháy mắt có thể bù đắp được!
Mục Vân an ủi.
Không đến vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn sử dụng Đại Tác Mệnh Thuật, lúc này sẽ bại lộ thân phận của hắn.
Nhưng bây giờ, tựa hồ chính là thời điểm vạn bất đắc dĩ.
- Vân Điện Chủ.
Chu Nguyên Thanh cười nhạt nói:
- Ngươi không cần hù dọa ta, hiện tại, ngươi đã khô kiệt, không chỉ Tiên khí, thậm chí ngay cả hồn lực cũng yếu ớt không chịu nổi.
- Ngươi còn có biện pháp gì, có thể đối phó ta?
Chu Nguyên Thanh dù sao cũng là một trong bảy đại Tiên Vương, hắn không khó nhìn ra, Mục Vân lúc này dã kiệt lực.
- Phải không?
- Ngươi có thể thử.
Mục Vân cười nói:
- Hai lựa chọn, thứ nhất, ngươi cùng ta chiến đấu, không chết không thôi, thứ hai, ngươi hiện tại rời đi, ta có thể cam đoan, Luân Hồi điện thống nhất khu tây bắc, sẽ không tiến công Cửu Nguyên tiên môn.
- Tiến công Cửu Nguyên Tiên Môn ta? Ha ha...
Bạn cần đăng nhập để bình luận